Phập!
Phập! Phập!
Bảy mươi hai kiếm Sát Châu bay tới như đâm xuyên qua lòng sông.
Bị bảy mươi hai nhát kiếm đâm liên tục, u Dương Phi chảy máu đầm đìa quỳ rạp xuống đất, bị đâm cho thành một con nhím…
Đồng tử của mã phu co rút lại.
Dưới sự bảo vệ của một cao thủ Nhị phẩm đỉnh phong như gã mà u Dương Phi vẫn bị giết chết.
Bị La Hồng giết ngay trước mặt.
Nhưng mã phu cũng không có thời gian để kinh ngạc.
Vì một luồng khí cuồng bạo lạnh lẽo như núi băng đang ngày một tới gần gã.
Triệu Tinh Hà khoác trên mình bộ giáp đen rơi mạnh xuống đất, khiến vô số đá vụn bay lên đang dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn gã.
Một bàn tay to lớn vươn ra, chặn đứng tất cả lối thoát, chỉ trong chớp mắt đã đã chế trụ bả vai của mã phu kia.
Nhưng Triệu Tinh Hà không giết gã ngay, thay vào đó đấm từng cú một vào đầu của mã phu, đấm tới tấp.
Võ tu Nhị phẩm này bị Triệu Tinh Hà đấm cho máu thịt lẫn lộn, nhưng Triệu Tinh Hà vẫn không dừng lại mặc cho máu tươi bắn lên mặt ông, dùng phương pháp bạo lực để bẻ lấy đầu gã!
Cuối cùng ông ném xác chết không đầu của gã xuống đất, dùng chân giẫm lên khiến thân thể gã bị chia năm xẻ bảy.
Tên mã phu này chết nhưng thi cốt không toàn.
Triệu Tinh Hà ngẩng đầu lên nhìn La Hồng, cảm xúc trong lòng lẫn lộn.
Một người một kiếm, tàn sát cả đội quân khâm sai do Thái Tử phái tới từ kinh thành…
Thậm chí còn đùa giỡn với Võ tu Nhị phẩm.
Công tử, thật sự làm cho người khác phải một phen kinh ngạc.
Ở xung quanh, đám cường giả của Đại Ký Tự và Binh Bộ đang bị Tà Ảnh Cung Hạo và Tà Ảnh Võ Cử cuốn lấy đều tái mặt.
Ngay lúc mã phu chuẩn bị ra tay bọn họ đã có dự cảm không lành.
“Tên u Dương Phi ngu ngốc này!”
Bọn họ đều chửi thầm trong lòng.
Tất cả đều muốn thoát khỏi tà ảnh, nhanh chóng chạy trốn khỏi đây.
Nhưng mà…
Triệu Tinh Hà đã giết tới, còn khiến thân thể mã phu phải chia năm xẻ bảy.
Ông nhìn bọn họ bằng ánh mắt lạnh lùng, nâng cánh tay đang mặc giáp đen lên.
Lạch cạch! Lạch cạch!
Chỉ chốc lát sau, xung quanh huyện An Bình…
Chỉ có tiếng thiết kỵ va chạm, tiếng vó ngựa chạy rầm rập.
Hắc kỵ nối đuôi lao đến giống như mây đen nặng nề kéo qua, khí thế trầm muộn nhanh chóng bao trùm như núi mưa áp bách.
Đám binh lính bị tà ảnh đánh cho tan rã chiến ý kia, giờ phút này, chỉ biết nhao nhao ôm đầu, sợ hãi lùi về.
Xung quanh con phố dài, hắc giáp dần bủa vây.
Sắc mặt của thống lĩnh Tam phẩm Binh Bộ cùng với cao thủ của Đại Lý Tự đều tái mét, trắng bệch.
Bọn họ… đã bị bao vây.
Không khí tràn ngập mùi tử thi, hoang tàn im ắng.
Máu không ngừng chảy xuống đất, thi thể ngổn ngang, mùi máu tanh nồng nặc bốc lên tận mây, dường như hoá thành một màn sương máu bao phủ quanh huyện An Bình.
Dân chúng xung quanh sớm trốn ngay khi hai bên vừa giao chiến, tất cả nhanh chóng vào trong nhà đóng chặt cửa, không dám ló mặt ra ngoài.
Bên ngoài đang ẩu đả.
Loại náo nhiệt như thế không nên nhìn, vì chỉ một chút không cẩn thận thôi thì có thể bị liên lụy đến.
Đối với chiến tranh, bách tính luôn cảm thấy sợ hãi từ tận trong xương. Bởi vì, chính chiến tranh khiến cho bọn họ lâm vào tình cảnh cửa nát nhà tan, lưu lạc tứ phương, thi cốt đầy đường.
Họ sợ chiến tranh sẽ thật sự kéo đến, tai họa này sẽ ập tới chỗ bọn họ.
Khách giang hồ thì can đảm hơn, vẫn còn rất nhiều người tỉnh táo bay lên nóc nhà như hồng nhạn lướt trên sông. Nhìn thấy cảnh tượng gót sắt nện xuống đường dài, hắc giáp đông nghịt, tất cả đều hít khí lạnh!
Hắc kỵ từ bên ngoài đã tiến vào thành!
Đây là lần đầu tiên hắc kỵ đi vào trong thành, trước đó, cho dù La Nhân Đồ có dẫn binh trở về thì cũng để đám hổ lang này ở bên ngoài.
Hiện tại đội binh hùng mạnh này đã phá vỡ cửa thành của huyện An Bình, tiến vào trong thành!
Sự yên tĩnh của toàn bộ thành trấn đã bị phá vỡ.
Hắc giáp nhiều như nước lũ, quả thật là khiến người khác kinh sợ!
Triệu Tinh Hà đứng lặng trên con phố dài, ngay dưới chân ông là thi thể không đầu của tên cao thủ Nhị phẩm người Hồ kia.
Đôi mắt sắc bén và lạnh lùng của ông liếc nhìn xuống dưới. Uy áp kinh khủng khiến cho thống lĩnh Binh Bộ và cao thủ Đại Lý Tự cảm thấy đến cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
La Hồng không còn duy trì tà ảnh nữa, rất nhiều tà ảnh nhanh chóng tiêu tán đi.
Một luồng ánh sáng chói mắt nhanh chóng quét qua ngay lúc tà ảnh biến mất, có ánh hào quang của thánh nhân phun trào, giống như là linh hồn đạt đến thăng hoa, nhanh chóng bốc hơi biến mất…
Triệu Tinh Hà nhìn thoáng qua, chứng kiến thấy hào quanh thánh nhân chợt loé lên rồi biến mất kia, trong lòng vô cùng chấn động, giây lát sau, ánh mắt ông thoáng dịu đi.
“Tịnh hoá rồi sao?”
“Quả nhiên là thuật pháp của Đạo môn… Hẳn là đạo thuật thượng cổ.”
Triệu Tinh Hà thở ra, tảng đá nặng treo trong lòng cũng rơi xuống.
Triệu Tinh Hà vốn lo rằng La Hồng học theo cái xấu, tu luyện Tà pháp, dù sao thì những cái bóng này cũng quả thực quá quỷ dị, giống như tà ma vậy.
Có khi còn tà tu hơn cả Tà tu.
Nhưng hiện tại xem ra, đây cũng là một loại thủ đoạn tịnh hoá, tương tự như thần thông phổ độ của phật môn.
Đám khách giang hồ xung quanh giật mình, bọn họ tận mắt nhìn thấy những bóng đen đó hiện lên rồi biến mất, cứ như bị độ hóa, ánh mắt người nào người nấy đều hiện lên vẻ chợt hiểu ra.
Sự kinh sợ đối với La Hồng lúc đầu cũng giảm đi không ít.
“Quả nhiên là Đạo thuật của Đạo môn, nhìn hiện tượng linh hồn thăng hoa kia đi, chỉ có Đạo thuật mới có thể làm được, nếu là Tà thuật… thì những linh hồn ấy sao có thể lộ ra vẻ thanh thản như vậy được?”
“Chẳng phải trước đây Thiên Cơ bí cảnh được mở ra sao? Nghe nói rằng La Hồng công tử đã nắm bắt lấy cơ duyên trời cho của Thiên Cơ bí cảnh, có lẽ cơ duyên ấy chính là Đạo thuật này!”
“Đây thực sự là một Đạo thuật lợi hại, chắc là đạo thuật thượng cổ rồi! Nghe nói đó là bí kíp thất truyền của Côn Luân Cung, đạo thuật Phổ Độ Chúng Sinh, thật xứng đáng với tấm gương chính nghĩa của huyện An Bình là La Hồng công tử đây!”