Lạc Phong chỉ cảm thấy áp lực như mưa gió sắp ập đến, làm sắc mặt của ông ta trở nên trắng bệch.
“Vì sao lúc La Hồng giết nhi tử của ta ngươi lại không lên tiếng? Ngươi có tin ta sẽ quy cho ngươi tội bao che, cùng xử tử hay không!”
u Dương Phi phóng ra sát khí lạnh lẽo.
Thủ lĩnh đội Đại Lý Tự cũng nhàn nhạt nhìn lại.
Đại Lý Tự thực ra cũng chia ra các cấp bậc, Tự Khanh lớn nhất, bên dưới là ba Thiếu Khanh.
Mà Lạc Phong thuộc một trong ba Thiếu khanh, bọn họ lại thuộc Thiếu khanh khác nhau, trận doanh khác nhau, chính vì vậy quan hệ cũng không thân thiết.
Tội gì phải vì Lạc Phong không cùng phân cấp mà đi đắc tội với con chó điên u Dương Phi vừa mới mất đi nhi tử.
Lạc Phong không quỳ!
Phía sau u Dương Phi, thống lĩnh bộ binh bước ra, bàn tay to chậm rãi vỗ xuống.
Gã ấn lên đầu vai Lạc Phong, khóe miệng Lạc Phong lập tức trào máu, bùm một tiếng quỳ gối trên mặt đất!
Võ tu Tam phẩm!
Ngũ phẩm Hoá Giáp cảnh như ông ta làm sao có thể ngăn cản.
Sắc mặt của Tử Vi cùng Phương Chính vô cùng tái nhợt, bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến, khâm sai triều đình phái đến lại là tên chó điên u Dương Phi.
Bọn họ đương nhiên cũng biết tin u Dương Chiêu chết ở Đông Sơn,.
La Hồng giết, nhưng theo những gì bọn họ biết, đó là u Dương Chiêu đã chòng ghẹo Tiểu Đậu Hoa trước.
Những ý niệm không phục, bất bình trào dâng trong lòng Tử Vi cùng Phương Chính.
u Dương Phi là ngự sử Tam phẩm, trong đầu ông ta cũng cảm giác được gì đó, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tử Vi cùng Phương Chính, bày ra vẻ mặt lãnh khốc.
“Các ngươi cũng quỳ xuống! Chờ ta xử lý xong La Hồng xong, sẽ định tội các ngươi, các ngươi cũng góp phần bao che tội ác của La Hồng!”
Lời nói của u Dương Phi làm sắc mặt Phương Chính cùng Tử Vi hoàn toàn thay đổi.
“Đúng là cái đồ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!”
Tử Vi mặc váy dài vàng nhạt, nhất quyết không quỳ, tức giận mắng một câu.
Phương Chính mím miệng, cương trực công chính.
“Trong văn kiện của ta có ghi lại La Hồng công tử không phải người xấu.”
Lời nói của hai người này đã chọc cho u Dương Phi hoàn toàn nổi giận.
Hai tên giữ chức vụ nho nhỏ của Đại Lý Tự cũng dám tranh luận với ông ta!
“Người đâu, vả miệng!”
u Dương Phi quát chói tai.
Hai tên mặc giáp trụ bộ binh hùng hổ đi đến chỗ Tử Vi cùng Phương Chính.
Binh lính lạnh lùng nhìn Tử Vi và Phương Chính, giơ lên tay.
Vụt!
Đột nhiên!
Một đạo phi kiếm đen tuyền lặng yên không một tiếng động bắn đến.
Nháy mắt xỏ xuyên qua bàn tay đó, máu tươi phun ra.
Kiếm Sát Châu!
Đôi mắt u Dương Phi tức khắc ngưng trọng.
Vị thống lĩnh Tam phẩm đang áp chế Lạc Phong cũng ngưng mắt nhìn lại.
“Đây là khâm sai triều đình đến từ kinh thành sao?”
“Chó cậy thế chủ, thú vị đấy.”
Tiếng cười nhàn nhạt vang vọng.
Trong đám người vang lên xì xào, quần chúng xung quanh đang xem náo nhiệt cũng vội vàng nhường đường.
Tất cả đều nhìn thấy, La Hồng một thân bạch y phiêu dật từ trong đám người đi ra, khí Chính Dương rạng rỡ, chói mắt.
Tiểu Đậu Hoa ôm kiếm Thiên Cơ đi bên cạnh hắn.
Triệu Đông Hán vác đao, bảo hộ La Tiểu Tiểu và Hồng Tụ vẻ mặt lạnh lùng ôm một thanh đoản kiếm cùng nhau tiến đến.
Lúc Tiểu Đậu Hoa nhìn thấy u Dương Phi, cả người run lên bần bật, gương mặt quen thuộc như vậy làm những thù hận trong tim nàng bùng lên.
Gương mặt xinh đẹp vì tức giận mà đỏ bừng, cắn răng, gắt gao nhìn chằm chằm u Dương Phi.
“La Hồng?”
u Dương Phi liếc mắt quét qua Tiểu Đậu Hoa, sát khí chợt lóe lên, cuối cùng dừng trên người La Hồng, lạnh lùng nói.
“Phụng lệnh Thái Tử, trong bí cảnh, ngươi giết chết quận chúa Trường Bình, giết hại hoàng thân quốc thích, là trọng tội, nên xử trảm, nhưng niệm tình ngươi là tôn tử của Trấn Bắc vương, đặc biệt áp giải về kinh, quỳ trước hoàng lăng của quận chúa 60 năm để xám hối.”
Nói xong, u Dương Phi liền ra lệnh: “Bắt.”
Xôn xao!
m thanh giáp trụ leng keng thanh, khí huyết cuồn cuộn.
Trong tích tắc, bộ binh cùng binh lính đã bao vây La Hồng.
Thần sắc Triệu Đông Hán đại biến, bàn tay nắm chặt đại đao bên hông.
Sắc mặt Hồng Tụ ngưng trọng, đoản kiếm đã ra khỏi vỏ.
Tiểu Đậu Hoa ôm chặt kiếm Thiên Cơ, tức giận bùng lên, lấy tức giận uẩn dưỡng kiếm Thiên Cơ trong ngực.
Bạch y của La Hồng khẽ bay, kiếm Sát Châu vừa xuyên qua bàn tay định giáng xuống Tử Vi cùng Phương Chính, máu nhiễm đỏ cả lưỡi kiếm.
La Hồng sắc mặt bình tĩnh, cười nhạt: “Thái Tử lấy tội gì mà hạ lệnh bắt ta?”
“Nhập bí cảnh, sinh tử có số, Trường Bình quận chúa chết là vì khí vận nàng ta không tốt, hơn nữa… giải thích thế nào việc bọn chúng muốn giết ta trong bí cảnh đây?”
“Ta là tôn tử của Trấn Bắc vương, nhi tử của La tướng quân, còn là đệ tử của Phu Tử ……”
“Bọn chúng dám giết ta, ta còn không thể phản kháng sao?”
“Bắt tội ta bằng việc này đúng là nực cười, quá nực cười.”.
La Hồng nói.
“Làm càn!”
Quan bào ngự sử Tam phẩm của u Dương Phi bay tán loạn, lãnh khốc vô cùng: “Thái tử có lệnh, hiện giờ Hạ hoàng đã bế quan, thái tử cầm quyền, mệnh của thái tử chính là lệnh của thiên tử! Lấy tội gì luận xử, bắt ngươi nhập kinh, đều có kết luận, ngươi dám kháng mệnh sao?”
u Dương Phi nói, đến câu cuối cùng như quát lên.
“Ngươi là u Dương Phi?”
La Hồng nhìn u Dương Phi, cười nói.
“Nhi tử của ngươi, u Dương Chiêu đúng là chết dưới kiếm của ta, trong Tắc Hạ Học Cung, hắn ta muốn chòng ghẹo tiểu kiếm thị của ta, cho nên…… Ta giết hắn ta.”
“Bây giờ, ta hoài nghi ngươi có oán hận trong lòng, giả mạo lệnh của Thái Tử, mục đích muốn làm hại tôn tử của Trấn Bắc vương, nhi tử của La tướng quân, đệ tử của Phu Tử là ta đây!” La Hồng nói.
u Dương Phi nghe vậy, không khỏi ngẩn ra.
Ngay sau đó, lồng ngực gần như muốn vỡ ra!
“Nói năng bậy bạ! Thánh chỉ tại đây, há có thể là giả?!”