Không ít hộ đạo giả xung quanh cũng gật đầu.
Tròng mắt Triệu Đông Hán chấn động kịch liệt, vết sẹo dữ tợn trên mặt giật giật liên hồi.
Nếu không phải chưa đủ mạnh, hắn ta đã cầm đao chém một phát vào cổ Hoàn Nhan Xa Cổ từ lâu rồi.
"Công tử nhà ta chính trực, chính nghĩa như vậy, tiêu diệt tà ma, bảo vệ nhân dân, diệt trừ mã phỉ, duy trì hòa bình, là tấm gương sáng chính nghĩa của huyện An Bình, một người tốt như vậy, cớ sao phải chịu chèn ép và áp bức đến thế chứ!"
Triệu Đông Hán nghiến răng.
"Danh tiếng chính nghĩa của người này quả thực đã từng nghe thấy."
"Chỉ tiếc hắn là con của La Nhân Đồ."
Có hộ đạo giả lắc đầu, lạnh lùng nói...
....
Chuyện bên ngoài ra sao, La Hồng tất nhiên không biết.
Vì lúc hắn vừa bước lên đường đá, đường đá hơi nghiêng, từa tựa như con rồng cố thủ ở Đông sơn, ẩn hiện mập mờ trong mây mù, dưới ánh mặt trời chiếu rọi có vẻ hết sức uy nghiêm.
La Hồng bước lên đường đá, trông nhỏ bé chẳng khác gì một con kiến.
Hoa đào đung đưa, từng đóa hoa nở rộ rạng rỡ.
La Hồng dừng bước, bởi vì phía trước hắn là một rừng hoa đào, ngập kín sương trắng cùng mưa bụi. Sương trắng che mất đường đá lên núi, bốn phía xung quanh mờ mịt chẳng rõ.
Hắn đứng lặng ở đây, đợi đã lâu.
Sương trắng khuấy động, bên bậc thang đá nơi La Hồng đứng xuất hiện một đường lên núi khác.
Hai đường lên núi giao nhau trong rừng hoa đào.
Đào nở rộ cả vùng, xinh đẹp kiều diễm.
Lớp sương mù dày đặc sau rừng hoa đào từ từ trôi đi, lộ ra một con đường thang đá sâu hun hút, La Hồng thử bước lên nhưng lại không thể đạp được một bậc.
La Hồng híp mắt, Lý Tu Viễn nói chỉ có một đường thang đá, muốn lên đỉnh, buộc phải đấu tranh.
Nghĩ như vậy, La Hồng cũng không đi nữa.
Lưng hắn đeo cổ kiếm Địa Giao, ngồi xếp bằng dưới một tàng cây trong rừng hoa đào.
Gió thổi, áo trắng bay bay, cuốn cả những cánh hoa tàn rơi rơi.
Trên con đường đá xanh nhanh chóng có người, người kia hình như cũng thấy La Hồng ngồi xếp bằng trong rừng hoa đào, hơi ngẩn ra.
Một khắc sau, trên người gã bạo phát sát khí và chiến ý kinh người.
Theo người đó đi lên, mây mù lượn quanh cũng dần tản đi.
Một nữ tử người Hồ mặc quần áo sặc sỡ, thắt lưng vải dần hiện rõ, bên hông cô ả người Hồ này dắt loan đao, da dẻ trắng trẻo mịn màng, có mấy phần phong tình dị vực, ả bước vào rừng hoa đào, nhìn chằm chằm La Hồng, ánh mắt dần trở nên càn rỡ.
"Vận khí không tệ, ta lại là người đầu tiên gặp được con của La Nhân Đồ..."
"Giết được ngươi, ta nhất định sẽ nổi danh Vương Đình."
Nữ nhân người Hồ vui vẻ cười nói.
La Hồng ngồi khoanh chân, chậm rãi mở mắt, bình tĩnh liếc ả một cái.
Hắn đang thầm nghĩ xem giết người ở Tắc Hạ Học Cung có thể bị phạt hay không.
Chỉ là, hắn lại lười nghĩ sâu thêm.
Tranh đấu, phải dùng mạng mà tranh.
Trong phút chốc, kiếm khí xoáy lên từ giữa rừng đào, chém mất nửa cây hoa đào.
Mặc dù La Hồng đã viết tên Hoàng Nhan Xa Cổ vào sách da người, nhưng, tên này dù sao cũng là cao thủ Nhất phẩm, La Hồng cảm thấy nếu muốn giết được cao thủ Nhất phẩm mình còn phải bỏ ra nhiều thời gian và công sức nữa.
Có thể nói, giết Hoàn Nhan Xa Cổ chính là mục tiêu lâu dài.
Nhưng, ngoại trừ mục tiêu lâu dài, La Hồng còn có thể đặt ra một vài mục tiêu nhỏ.
Ví dụ như, những thiên tài người Hồ của Kim Trướng Vương Đình đều muốn giết La Hồng hắn kia.
Nếu đã như thế, vậy những tên tiểu tử này sẽ trở thành mục tiêu nhỏ của La Hồng, mục tiêu nhỏ để hắn thu gom tội ác.
Ở giữa rừng hoa đào, hoa bay tán loạn.
La Hồng nhìn những cánh hoa bay lượn khắp nơi, không biết là hoa thật hay hoa giả, dù sao, trong ký ức của hắn, phía trên Đông Sơn dường như chẳng hề có một rừng đào nở rộ như thế.
Trên người ả nữ nhân người Hồ quấn rất nhiều mảnh vải đầy màu sắc, nhưng lại không có vẻ cồng kềnh, thậm chí kiểu dáng còn có mấy phần độc đáo, phong tình.
Đương nhiên, La Hồng chẳng hề có hứng thú gì với loại phong tình này.
Kiếm khí nhanh chóng vận chuyển trong kinh mạch, kiếm khí bàng bạc hình thành một luồng khí tức đặc biệt, mang đến cảm giác áp bách đặc thù của kiếm tu.
Nơi xa, ả nữ nhân người Hồ vươn tay cầm chuôi loan đao bên hông.
Một luồng khí thế cường đại từ trên người ả bộc phát ra, giống như tuấn mã lao nhanh trên thảo nguyên, dưới vó ngựa là núi lở đất nứt.
La Hồng đứng dậy, áo trắng tung bay, Chính Dương khí trên người tỏa sáng như cầu vòng.
Hắn lấy sách da người ra, nghiêm túc nhìn về phía ả nữ nhân người Hồ kia.
“Dưới kiếm của bản công tử, không trảm hạng người vô danh, nói ra tên của ngươi đi.”
La Hồng nói.
Ả ta nhìn quyển sách trong tay La Hồng, lại liếc mắt nhìn vẻ mặt thành thật của hắn, trên gương mặt xinh xắn đột nhiên bật ra tiếng cười, trông vô cùng phong tình.
“Con trai của La Nhân Đồ, có lẽ là một kẻ ngu ngốc.”
Ả không nói tên của mình, mà đã rút loan đao trong tay ra.
Trên không trung, một bông hoa đào đang nhẹ nhàng rơi xuống, lập tức bị chém thành hai nửa.
Đao khí sắc bén, quét qua rừng đào, hướng thẳng vào mặt La Hồng mà chém đến, cảm giác áp bách vô cùng mạnh mẽ.
Nữ nhân này... chỉ tính tu vi thôi, đã đạt đến Võ tu Lục phẩm.
Hơn nữa, ả ta lại còn rất dũng mãnh, đao kiếm tàn nhẫn, mỗi một đao đều dùng sát chiêu chí mạng.
Hiển nhiên, nữ nhân này đã từng lên chiến trường, tắm qua máu tươi.
La Hồng hất cổ kiếm Địa Giao lên.
Tấm vải trắng quấn bên trên Địa Giao lần lượt nổ tung, để lộ ra thanh kiếm bằng đồng.
Đao khí va chạm với Địa Giao, tạo thành một lực chấn to lớn, khiến thân thể La Hồng run lên.