Đến quán bar "Nam thanh", xe đỗ lung tung bên ven đường, Ngô Hạo liền mở cửa xe, vội vã chạy tới cửa quán bar.
Đẩy cửa ra, theo bản năng hắn nhìn về phía chỗ Hứa Ôn, trừ bỏ trên bàn có hai vỏ chai rượu, thì không thấy bóng dáng của cô.
Ngô Hạo nhíu nhíu mày, vừa mới chuẩn bị bốn phía đi tìm Hứa Ôn, thì thấy Tần Dĩ Nam, chỉ về phía toilet.
Ngô Hạo biết ý của hắn, lập tức sải bước chạy về phía toilet.
Vừa đến cửa toilet, Ngô Hạo liền nhìn thấy một người đang nhắm mắt, vẻ mặt có chút thống khổ tựa vào trên cửa toilet.
Ngô Hạo ngẩn người, tầm mắt dời về phía tay Hứa Ôn đang ôm bụng, chỉ liếc mắt một cái, hắn đã biết, khẳng định là cô bị đau bao tử.
Hắn theo bản năng địa nhấc chân, muốn đi qua, mang cô đi bệnh viện, nhưng chân hắn chưa kịp nhấc lên, thì cô gái đang nhắm hai mắt, mò mẫn lấy di động từ trong túi, nhìn cũng không nhìn màn hình một cái, liền trực tiếp nhấn xuống phím "1" một cái, gọi điện thoại, rồi đẩy cửa ra ngoài.
Cô đang gọi điện thoại cho ai?
Ngô Hạo thu chân về, đi ra ngoài toilet, lui khỏi.
Điện thoại vang một hồi lâu, Ngô Hạo mơ hồ nghe thấy tiếng "Tút tút tút", rốt cục có người nhận điện thoại.
Trong điện thoại không truyền đến bất kỳ giọng nào, thì Hứa Ôn đã mở miệng trước: "Lục Bán Thành..."
Ba chữ đơn giản, khiến cho máu đang chảy trong người Ngô Hạo, trong nháy mắt ngưng lại.
Từ trước, lúc cô đau bao tử, đều gọi cho hắn càu nhàu, chẳng bao lâu sau, cô đau bao tử, nhưng muốn gọi cho Lục Bán Thành?
Hứa Ôn đại khái vì người trong điện thoại chậm chạp chưa lên tiếng, liền cầm di động lên miệng, đề cao giọng nói, gọi lại một lần: "Lục Bán Thành?"
Trong điện thoại truyền đến tiếng sàn sạt, cách một hồi lâu, lúc Ngô Hạo cho rằng Hứa Ôn sẽ kêu "Lục Bán Thành" lần nữa, thì bên đó rốt cục cũng đáp lại: "Cô khỏe."
Là giọng nữ mềm mại.
Ngô Hạo theo bản năng nhìn về phía Hứa Ôn, như trong lòng hắn dự cảm, trong nháy mắt cô gái như đứng im, đầu ngón tay cầm di động, khẽ run run rất rõ ràng.
Cô gái bên đầu điện thoại kia, thấy bên Hứa Ôn không trả lời, lại mở miệng: "Cô là Hứa tiểu thư sao? Tôi là Quả Quả."
Hứa Ôn hoàn hồn, giọng điệu có chút khô khan rõ ràng: "Cô, xin chào, tôi, tôi tìm Lục, Lục Bán Thành... Anh, anh ấy có ở đây không?"
"Bán Thành sao? Hắn đang tắm..." Quả Quả mới vừa nói tới đây, điện thoại liền từ bàn tay Hứa Ôn rơi xuống, rơi ở trên mặt đất, phát ra tiếng "Cạch".
"Này? Hứa tiểu thư? Này?" Điện thoại đầu kia Quả Quả, nghe thấy động tĩnh, cho rằng bên này đã xảy ra chuyện gì, liên tục "Này" vài tiếng, nhưng thấy không ai đáp lại, tiện tay cúp điện thoại, quá không nửa phút, di động Hứa Ôn liền vang lên, tiếng chuông êm tai kéo Hứa Ôn định thần.
Ngô Hạo ngồi xổm xuống theo cô, tầm mắt lướt qua màn hình điện thoại di động, là "Lục Bán Thành" gọi đến.
Hứa Ôn nhìn chằm chằm tên trên màn hình một hồi lâu, không nhận nghe, mà là giơ tay, nhấn tắt, cùng với động tác của cô, Ngô Hạo nhìn thấy rõ ràng, một giọt lệ từ trên khóe mắt cô chảy xuống.