Ánh mắt hắn nhìn Hứa Ôn Noãn không chớp một lúc lâu, sau đó tầm mắt mới từ từ đi xuống, nhìn thấy bàn chân loang lổ vết máu của cô, mi tâm của hắn nhíu lại: “Ôn Noãn, chân của em sao vậy?”
Hứa Ôn Noãn nghe thấy giọng nói của Ngô Hạo, liền đời tầm mắt khỏi hắn, lại không để ý đến hắn mà nhấc chân lên, nhẹ nhàng đi đến cửa ngẩng đầu lên, vừa mới chuẩn bị nhập password, Ngô Hạo lại nói: “Anh đưa em đi bác sĩ, nếu như bị nhiễm trùng thì sẽ rất phiền phức.”
Nói xong, Ngô Hạo liền tóm lấy cánh tay của cô.
Hứa Ôn Noãn sau khi cảm nhận được đầu ngón tay của hắn chạm vào người cô liền dùng một lực lớn để Ngô Hạo buông cô ra, sau đó cô quay đầu nhìn Ngô Hạo một chút, ánh mắt lúc này còn lạnh nhạt hơn cả lúc nãy: “Ngô Hạo, cuối cùng thì anh muốn gì? Nếu như anh chỉ đơn thuần muốn đưa tôi đến bác sĩ thì không cần thiết, còn nếu anh muốn quan tâm vết thương trên chân tôi thì lại càng không cần, nếu như không còn chuyện gì khác thì tôi khuyên anh không cần nói gì, tôi không muốn nghe, không có hứng thú...”
Ngô Hạo cúi đầu, nhìn chằm chằm bàn tay bị Hứa Ôn Noãn tránh thoát một lúc lâu, bỗng nhiên khi nghe thấy Hứa Ôn Noãn nói những câu nói đó, hắn lại mở miệng cắt ngang lời cô: “Ôn Noãn, chúng ta có thể trở về như lúc xưa không?”
Một câu nói khiến Hứa Ôn Noãn đang bừng bừng khí thế bỗng nhiên khựng lại.
Ngô Hạo nhờ ánh sáng đèn đường mà nhìn chằm chằm ánh mắt nhìn hắn không chớp của Hứa Ôn Noãn, mặt của hắn, cũng giống như lúc hắn cầu hôn cô vậy, vẫn chăm chú mà nghiêm túc như vậy, hắn cho rằng cô ngẩng người như vậy vì không nghe thấy, hoặc sợ mình nghe nhầm, lại nói câu đó lại lần nữa: “Ôn Noãn, chúng ta có thể cho nhau một cơ hội không? Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không? Chúng ta làm lại thật cẩn thận, được không? Ôn Noãn, anh xin thề, anh chắc chắn sẽ không bao giờ phản bội em một lần nào nữa, anh nhất định sẽ cẩn thận yêu thương em, chúng ta sẽ có những đứa con đáng yêu, có một hoa viên đẹp đẽ sau vườn, giống như lúc trước chúng ta ở Thượng Hải đã từng bàn với nhau vậy, sinh một đứa con trai một đứa con gái, em còn nhớ không? Em còn nói, nếu như sinh con gái, em sẽ biến con gái của chúng ta thành một nàng công chúa... “
“Đủ rồi!” Hứa Ôn Noãn đột nhiên mở miệng cắt ngang lời Ngô Hạo.
“Ngô Hạo, anh có biết những lời lúc nãy anh vừa nói nghe buồn nôn đến mức nào không?”
“Trở về? Anh dựa vào cái gì muốn tôi chấp nhận một người đàn ông đã bị người phụ nữ khác chơi nát?”
“Ngô Hạo, tôi nói cho anh biết, tôi không thể nào cùng anh một lần nữa, những đứa con đẹp đẽ trong tương lai của tôi sẽ có, nhưng ba của chúng không phải là anh, tuyệt đối không thể nào là anh! Anh cũng sẽ có một hoa viên, có những đứa con đẹp đẽ, nhưng người mẹ của con anh tuyệt đối không thể nào là tôi!”
“Vì vậy, Ngô Hạo, tôi hy vọng sau này anh có muốn quấy rầy tôi thì cũng đừng dùng những lời nói này nữa.”
Hứa Ôn Noãn nói xong từng câu kiên quyết xong, cô mới phát hiện cô đã loại bỏ hắn khỏi cuộc đời mình sạch sành sanh, đến lúc này, cô không còn chút khổ sở hay đau khổ nào khi nghĩ về hắn nữa.