Cô đưa lưng về phía tất cả mọi người, cầm điện thoại ngồi không một tiếng động.
Mọi người trong phòng đều ồn áo náo nhiệt cũng không hề làm phiền đến cô, mặc kệ có bao nhiêu tiếng ồn, mắt của cô cũng không rời điện thoại nhìn qua lần nào.
Cô rất yên tĩnh, trừ lúc ngón tay chạm vào màn hình điện thoại di dộng, dường như không có cử động dư thừa nào khác, ngay cả uống nước cũng cầm nhẹ nhàng, chỉ sợ gây ra tiếng ồn.
Cố Dư Sinh nhìn cô, cô đang cố ý làm giảm sự tồn tại của mình đến mức thấp nhất, làm cho tất cả mọi người đều quên mất sự tồn tại của cô.
Rõ ràng trước khi hắn đánh bài còn nhìn thấy cô vui mừng trò chuyện với mấy người kia mà, từ lúc nào cô đã tách ra đơn độc một mình?
Có phải nếu hắn không chợt nhớ tới cô, cố ý tìm kiếm cô, buổi tụ họp này tổ chức là vì ai chứ?
Cô lại ngồi trong góc như vậy, yên lặng như vậy, không biết tại sao trong lòng Cố Dư Sinh bỗng nhiên lại tràn ngập thương đau, vẻ mặt hắn nhìn cô cũng trở nên ngưng trệ.
"Anh Sinh, lại đến lượt anh đánh kìa." Lục Bán Thành ngồi đối diện Cố Dư Sinh giơ tay gõ gõ lên bài, thấy Cố Dư Sinh kinh ngạc nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến hắn liền đứng nửa người lên, đưa đầu tới, nhìn về hướng Cố Dư Sinh đang nhìn: "Anh Sinh, anh đang nhìn gì vậy?"
Không đợi được đến lúc Lục Bán Thành nhìn xem Cố Dư Sinh đang nhìn gì, Cố Dư Sinh liền nhàn nhạt buông mí mắt, từ từ quay đầu tùy tiện lấy một lá bài ném ra ngoài.
Đối với ván bài này Cố Dư Sinh đánh lung ta lung tung, khiến ba người kia thắng không ít tiền, đến sau khi kết thúc, thẻ bài trước mặt hắn đã không còn lại bao nhiêu.
Lục Bán Thành muốn chia ván mới, hỏi ý kiến của Cố Dư Sinh, hắn lại không nói gì, quay đầu nhìn Tần Chỉ Ái.
Dường như cô xem điện thoại mệt rồi, ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa.
Ánh đèn trong phòng đem cửa kính trở thành gương, Cố Dư Sinh nhìn qua cửa sở sát đất, có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô, tuy cô giống như đang ngắm cảnh đêm nhưng lại giống như không nhìn bất cứ cái gì.
Trong nháy mắt, đáy lòng Cố Dư Sinh lại toát ra một cảm giác kỳ quái không giải thích được, hắn luôn cảm thấy Lương Đậu Khấu lúc này không giống như những người trong căn phòng này... Lương Đậu Khấu từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh như thế này mà, sao hắn lại không có cảm giác như vậy?
"Anh Sinh, anh Sinh?" Lục Bán Thành thấy Cố Dư Sinh không thèm đếm xỉa đến những lời hắn nói thì dò hỏi, lần thứ hai gõ lên bàn nhắc nhở.
Cố Dư Sinh hoàn hồn, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Lục Bán Thành, không lên tiếng, chỉ đem thẻ đánh bạc trên bàn đưa cho một người đang ngồi xem bên cạnh mình, để người đó đánh thay mình, liền đứng dậy đi tới phòng khách.
Hắn đi tới phía sau Tần Chỉ Ái đứng một lúc, cô bé kia cũng chưa biết hắn đã đến.
Cuối cùng vẫn là có người đến chỗ hắn mời rượu, cô nghe thấy hai chữ "Anh Sinh", mới quay đầu nhìn lại.
Cố Dư Sinh uống một chén rượu, nói chuyện với ngườ kia hai câu, sau khi người đó đi mới nhìn về phía Tần Chỉ Ái lần nữa.
Cô vẫn yên tĩnh như vậy, nhưng đáy mắt lại có mấy tia bất an.