Được nửa tháng, Lục Bán Thành nhìn thấy Hứa Ôn Noãn ngày một gầy, lúc hắn nghĩ có nên đưa cô đến bệnh viện khám thử một chút không, ngày ấy là thất tịch, hắn mang theo một hộp cơm, gõ cửa nhà cô, nhìn thấy cô mặc một cái váy đẹp đẽ, tinh xảo đứng trước cửa, hình như đang chuẩn bị ra ngoài.
Lục Bán Thành có chút ngạc nhiên, sau đó là vui mừng: “Phải ra khỏi nhà sao?”
Hứa Ôn Noãn không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ với hắn một cái, sau đó liền khom người cầm một đôi giày đầy màu sắc.
Lục Bán Thành nâng hộp cơm đến trước cô, nhấc nhấc: “Có muốn ăn chút gì rồi hẵn đi không?”
Hứa Ôn Noãn lắc lắc đầu.
Lục Bán Thành không miễn cưỡng cô, đặt hộp cơm trong tủ lạnh: “Vậy khi nào em đói bụng, có thể hâm lại ăn.”
Hứa Ôn Noãn ừ một tiếng, sau đó mang giày.
Lục Bán Thành theo cô ra khỏi nhà, lúc đi vào thang máy, Lục Bán Thành hỏi: “Em đi đâu vậy? Có muốn anh đưa em đi không?”
Hứa Ôn Noãn do dự một chút, lúc thang máy dừng lại, cô lại ngập ngừng: “Đã làm phiền anh rồi…”
Lục Bán Thành vui vẻ mặt mày có một vệt cười, cầm chìa khóa mở khóa, sau đó lại nhẹ nhàng bước đến cạnh xe, giúp Hứa Ôn Noãn mở cửa xe.
Hứa Ôn Noãn đi đến quán café đối diện trường A.
Trên xe, cô nhận được một cú điện thoại, Lục Bán Thành lái xe, từ những lời mà cô nói, có thể biết được cô đi gặp Ngô Hạo.
Vì gần trường học nên không thể lái xe vào, vì vậy xe của Lục Bán Thành dừng ở giao lộ.
Hứa Ôn Noãn nói cảm ơn một tiếng, sau đó liền đẩy cửa xuống xe.
Lục Bán Thành ngồi trong xe, nhìn qua kính chắn gió, có thể nhìn thấy cô nhẹ nhàng đi vào cổng trường A, Ngô Hạo tựa ở một cái cây gần đó đứng thẳng dậy, đi tới trước mặt cô.
Hai người không biết đang nói gì, sau đó Ngô Hạo đi trước Hứa Ôn Noãn đi sau vào quán café.
Lục Bán Thành nhìn mãi mới thu hồi lại tầm mắt, vốn định chuyển bánh lại nhưng hắn lại do dự một lúc, tắt máy xe, tựa vào ghế xe, nhắm mắt lại, hoảng hốt thất thần.
Thẳng thắn mà nói, hắn lần đầu tiên gặp Hứa Ôn Noãn hắn hoàn toàn không có chút ý đồ không an phận với cô.
Vợ bạn thì không thể yêu, đạo đức đó vẫn là một đường biên ngang khiến hắn không thể nói ra tình cảm của mình.
Hơn nữa đa số lúc hắn nhìn thấy Hứa Ôn Noãn, cô đều dính bên người Ngô Hạo, hoặc là nũng nịu, có khi là tán gẫu với hắn.
Mãi đến năm ngoái, trong cuộc họp thường niên của Cố thị, khi biết cô là người bạn trong game hắn quen nhiều năm rồi, hắn mới không nhịn được mà nhìn cô nhiều lần.
Đội trưởng trong game của hắn quen khi hắn còn đang ở nước ngoài, vô tình quen biết, cùng chơi nhiều năm như vậy, hắn và đội trưởng dù chưa bao giờ gặp mặt nhưng hắn vẫn có chút hiếu kỳ muốn biết cô trông như thế nào.
Sau khi biết cô là đội trưởng, hắn liền chuyển hết những hiếu kỳ ảo kia vào thực tế.
Đối với cô quan tâm nhiều hơn, càng ngày càng nhiều, hắn càng ngày càng tốt với cô, mãi đến cuối cùng, đến một mức độ mà hắn không thể dừng lại được nữa.
Nhưng dù có không thể dừng lại được, cô cũng phải kết hôn với Ngô Hạo, không phải sao?