Cô gái nghe tài xế nói xong, chỉ hừ một tiếng, sau đó cũng chẳng nhìn Lục Bán Thành một lần liền mở cửa xe ra, cầm bánh gato, tức giận bừng bừng đi về phía cửa nhà.
Lục Bán Thành ngồi trong xe, không nhúc nhích.
Tài xế tháo dây an toàn, xuống xe, không mở cửa cho Lục Bán Thành mà vòng ra cốp xe, lấy một cái xe lăn mở ra, sau đó mới đi đến cửa xe, mở ra.
“Lục thiếu gia, cẩn thận một chút.” Tài xế dìu Lục Bán Thành ngồi trên xe lăn xong, mới mở miệng nói: “Lục thiếu gia cậu cũng đừng buồn Biểu tiểu thư, cô ấy chỉ vì lo lắng cho cậu nên mới nói như vậy.”
Lục Bán Thành ngửa đầu cười với tài xế: “Tôi biết, tôi không sao, cũng trễ rồi, ông về trước đi.”
“Tôi đẩy cậu vào nhà rồi đi.” Tài xế nói.
“Không cần, tôi tự đi được.” Lục Bán Thành cười cười.
“Vậy được rồi, tạm biệt Lục thiếu gia.” Tài xế không tranh luận với Lục Bán Thành, quay ra xe.
Đợi đến khi xe chạy ra khỏi sân xong, Lục Bán Thành mới lăn bánh xe, đi về phía cửa nhà.
Khi hắn sắp đi đến cửa cửa nhà đang đóng lại đột nhiên được mở ra, em họ của hắn tức giận vòng qua sau lưng hắn, giúp hắn đẩy xe lăn.
Lục Bán Thành ngửa đầu, nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của cô: “Giận rồi sao?”
Cô bé lạnh nhạt không nói gì nhưng động tác đẩy xe vẫn cẩn thận từng ly từng tý.
Trong mắt Lục Bán Thành lộ ý cười, lại nói: “Quả Quả, anh biết em muốn tốt cho anh, nhưng em biết không, anh chỉ muốn tốt cho cô ấy.”
Vẻ mặt của Quả Quả bớt giận hơn nhiều nhưng vẫn mím môi không lên tiếng.
“Em cũng nói rồi mà, bây giờ bộ dạng của anh như vậy, làm gì cũng bất tiện, anh lại đi thả thính cô ấy, nhưng vậy có ích gì? Coi như là cô ấy biết anh là người cứu cô ấy, cảm động, nhưng anh sẽ trở thành một gánh nặng của cô ấy, chuyện nhà cũng không thể giúp cô ấy, cô ấy bị bệnh cũng không thể đưa cô ấy đến bệnh viện, có con cũng không thể giúp cô ấy tắm cho nó được...” nói đến đây, Lục Bán Thành bỗng nhiên cụp mắt, che đi ánh mắt ươn ướt, lại cười nhạt nhòa, tiếp tục nói: “Anh và cô ấy ở bên nhau anh chỉ liên lụy cô ấy thôi, bởi vì thật sự yêu cô ấy cho nên anh mới không muốn như vậy nữa, Quả Quả, anh từng có lỗi với cô ấy, bây giờ kết cục của anh như vậy là do anh bị quả báo, không có gì oan ức cả.”
Ánh mắt của Quả Quả có chút hồng, hiển nhiên cô không còn giận nữa: “Anh Bán Thành, anh chỉ bị thương ở chân, không thể đi lại được thôi, sao có thể là gánh nặng của cô ấy được chứ? Hơn nữa không phải chúng ta vẫn đang tìm cách điều trị hay sao, bác sĩ không phải đã nói chúng ta vẫn còn hy vọng hay sao? Hơn nữa, cho dù không còn hy vọng thì anh còn hơn nhiều người đàn ông ngoài kia gấp mấy lần, còn có rất nhiều người phụ nữ đồng ý ở bên cạnh anh mà....”
“Phải, có rất nhiều cô gái muốn ở bên cạnh anh thế nhưng, bây giờ anh ở cùng với ai cũng không thể ở bên cạnh cô ấy, giống như lúc anh còn hoàn hảo không ở cùng bất cứ cô gái nào khác mà phải là cô ấy.” Lục Bán Thành cụp mắt, sau đó lại ngửa đầu lên cười với Quả Quả: “Hứa với anh, coi như là vì anh, đừng làm phiền đến cô ấy, được không?”