Tần Chỉ Ái không nhận ra chuyện gì bất thường, liền vội vã gật đầu: “Tôi biết rồi Cố tổng.”
Cố Dư Sinh nhìn về phía Hứa Ôn Noãn vừa mới xuống xe của Ngô Hạo, lại lên tiếng nói: “Bên trong rất nhiều người, có thể cô sẽ không quen biết, nên cô đi cùng họ, sẽ không lúng túng.”
Tần Chỉ Ái “Ừ” một tiếng, cười yếu ớt với Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh không nói nữa, có lẽ hôm nay tâm trạng của hắn đặc biệt tốt nên khi nhìn thấy cô mỉm cười, cũng nhếch môi cười.
......
Đợi đến khi Hứa Ôn Noãn kéo cánh tay của Tần Chỉ Ái, cô đi cùng Ngô Hạo và Lục Bán Thành vào hội sở, Cố Dư Sinh mới quay đầu quét về phía Lương Đậu Khấu vẫn đang đứng đó không rời đi.
Những năm gần đây bên cạnh hắn có không người phụ nữ nào nhập nhằng, còn có những thư ký xinh đẹp hơn cả Tần Chỉ Ái, Lương Đậu Khấu tuy rằng vẫn luôn muốn dính chặt lấy hắn mà không để ý đến cô gái kia.
Nhưng hôm nay Lương Đậu Khấu chưa từng ra tay với bất cứ người phụ nữ nào lại dẫn ông đến Hối thị muốn đuổi cô ấy ra khỏi công ty.
Cô lẽ là hắn đã nghĩ quá nhiều rồi hay là do Lương Đậu Khấu không phải trăm phương ngàn kế muốn đuổi Tần Chỉ Ái, hay là cô thật sự không cẩn thận làm đổ café? Mượn cơ hội đó Lương Đậu Khấu lại giở tính khí của đại tiểu thư? Nhưng những hành động khác thường của cô ta, Cố Dư Sinh vẫn chẳng thèm để tâm.
Nếu Lương Đậu Khấu dùng trăm phương ngàn kế để đuổi Tần Chỉ Ái đi như vậy, có thể nói rõ một điều, Lương Đậu Khấu sợ Tần Chỉ Ái ở bên cạnh hắn.
Qua nhiều năm như vậy, cô chưa từng ra tay với cô gái nào, tại sao lại sợ một Tần Chỉ Ái?
Đáp án chỉ có một, đó là Tần Chỉ Ái là một uy hiếp lớn đối với cô ta.
Trên thế giới này, người có thể uy hiếp Lương Đậu Khấu, chỉ có thể là Tiểu Phiền Toái.
Bởi vì cô biết, người phụ nữ Cố Dư Sinh yêu chỉ có Tiểu Phiền Toái.
Vì vậy, hắn không chút do dự để Tần Chỉ Ái vào dự cuộc họp thường niên của Cố thị, cũng cố ý để cô cùng đi một xe với hắn đến đây, lại cùng lúc khi cô gọi hắn, hắn lại gọi Tần Chỉ Ái.
Không sai, chính là hắn muốn Lương Đậu Khấu thấy.
Giống như vừa rồi, hắn thật sự không muốn nói những lời đó với thư ký nhỏ kia, nhưng hắn thấy thư ký nhỏ kia đứng trước mặt thì cúi đầu, còn mỉm cười, hắn đang muốn làm cho Lương Đậu Khấu hiểu lầm.
Nếu Tần Chỉ Ái thật sự là một uy hiếp lớn đối với Lương Đậu Khấu, hắn càng không biến sắc đối xử tốt với thư ký Tần, trong lòng Lương Đậu Khấu sẽ càng sợ, sẽ lại càng kích động, đi tìm Tần Chỉ Ái.
Nghĩ tới đây, tầm mắt Cố Dư Sinh lại không nhìn Lương Đậu Khấu nữa, nhìn Tiểu Vương một cái, sau đó cất bước đi vào hội sở giống như Lương Đậu Khấu hoàn toàn không tồn tại.
Tiểu Vương thấy ánh mắt của hắn, lại vội vã nói với Lương Đậu Khấu: “Tạm biệt.” liền nhanh chóng cất bước đuổi theo Cố Dư Sinh.
.....
Công ty Cố thị không chọn cách trang trí theo kiểu phương tây mà lại làm theo kiểu truyền thong phong cách Trung Hoa.
Cố Dư Sinh ngồi trên bàn dành cho chủ trì, chung bàn với Lương Đậu Khấu và Cố lão gia.
Tần Chỉ Ái và Hứa Ôn Noãn ngồi cùng bàn với Ngô Hạo, cách bàn của Cố Dư Sinh khá xa.
Lục Bán Thành và Tiểu Vương ngồi cùng một bàn sát bên bàn của những nhân vật chủ trì.