Tần Chỉ Ái sợ đến nỗi tim đập thình thịch,trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh lúc trước hắn hành hạ cô như thế nào, vừa ngoan độc lại vừa nặng nề, trong lòng cô lại tự hỏi tại sao lại liên quan đến Lục Bán Thành, nhưng cũng chỉ có thể nhẹ nhàng nhíu mày, không nói gì, chỉ là bàn chân nhanh chóng bước đi.
Được lắm, vừa nãy còn tìm cớ nói chuyện với người kia, bây giờ mới mấy câu đã ngại miệng không muốn nói chuyện với hắn sao? Còn đi nhanh như vậy, muốn biến mất trước mặt hắn luôn sao?
Cố Dư Sinh tức giận đến muốn hôn mê, hắn đột nhiên đưa tay lên tháo cravat, nặng nề ném xuống đất trước mặt Tần Chỉ Ái: “Câm rồi? Lời nói của tôi cũng giống như gió thoảng bên tai thôi đúng không? Hả?”
Cravat xẹt qua cổ Tần Chỉ Ái làm cho cô có cảm giác tê đau, Tần Chỉ Ái giống như bị điện giật, vốn chỉ muốn đi nhanh vài bước giờ lại sợ thành phản xạ có điều kiện, thi chạy một trăm mét.
Tốc độ của cô rất tốc hành, động tác cũng rất nhanh nhẹn.
Cố Dư Sinh đứng ở cửa nghĩ nên tính sổ với cô như thế nào thì cô liền khom người chui tọt qua lỗ hổng của thân thể hắn và cửa kính một cách không hề do dự, chạy nhanh như điên để thoát thân.
Cố Dư Sinh không ngờ Tần Chỉ Ái lại có hành động như vậy, tức đến hộc máu, hắn cắn răng, hít một hơi thật sâu, sau đó liền quay người đuổi theo Tần Chỉ Ái.
Chân tay hắn dài, Tần Chỉ Ái vừa mới chạy đến cửa thư phòng đã bị Cố Dư Sinh nắm được tóc, kéo cô lùi về phía hắn hai bước.
Tần Chỉ Ái đau đến nỗi phải hít một ngụm khí lạnh, vừa mới chuẩn bị đưa tay đè cho tóc khỏi bị kéo đau, cả người đã bị Cố Dư Sinh đẩy dựa vào vách tường.
Cô còn chưa kịp đưa cánh tay lên, hắn liền nắm chặt hai vai cô, đè cả người ép người cô.
Trong ngực của hắn toàn là tức giận và nóng nảy, từ nhỏ tới lớn hắn chưa bao giờ cảm thấy tức giận như vậy, giận nhất chính là hắn lại không mở miệng ra nói những lời khó nghe nổi.
Gương mặt của hắn đanh lại, tàn nhẫn nhìn cô chằm chằm, sau đó liền gia tăng lực đè lên người cô, hắn dùng sức ép tới, giống như hận mình không thể đè chết cô vậy.
Cảm giác nghẹt thở làm Tần Chỉ Ái cực kỳ khó chịu, chân của cô bắt đầu đá lung tung, lúc đá được chân của Cố Dư Sinh, hắn bị đau đến nhíu mày, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, bắt lấy cánh tay cô, kéo cô đi vào phòng ngủ chính.
Hắn đạp cửa phòng ngủ, sau khi kéo cô đi vào liền bắt đầu tìm cái gì đó.
Gối mền đều bị hắn vứt xuống đất, túi của cô cũng bị hắn đổ ra, các loại son chì kẻ, lăn khử mùi, bao tay đều bị đổ văng khắp nơi, mãi đến khi hắn nhìn đến điện thoại của cô ở góc sofa rồi mới dừng lại những hành vi hỗn loạn kia.