“Chỉ như vậy, những bức ảnh trong tay người nhà họ Lâm mới trở thành phế phẩm, chỉ như vậy, em mới không trở thành người phá hoại cuộc hôn nhân của anh, chỉ có như vậy, con của chúng ta mới không cần phải đối mặt với bước ngoặt sinh tử nữa, chi có như vậy, em mới có thể đi cùng con của chúng ta.”
Đầu ngón tay hắn buông nhật ký ra, ngồi yên trên giường một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt đau xót.
Hắn đột nhiên xuống giường, mang giày, xuống lầu, nói với mẹ Tần và Tần Chỉ Ái một câu: “Con không thể kết hôn được!”
Hắn không thể kết hôn, nếu không biết chuyện, hắn thật sự có thể cố gắng ở cùng Hạ Y, nhưng hắn biết chân tướng mọi chuyện, hắn sao có thể còn mặt mũi đi cưới người con gái khác được nữa?
“Lễ đính hôn ngày mốt là được tổ chức, tất cả đã chuẩn bị xong rồi, sao?” mẹ Tần phản ứng mãnh liệt nhất.
Tần Gia Ngôn không nhanh chóng nói gì mà chờ hai người họ tiêu hóa xong lời nói của hắn mới từ từ kể chuyện của mình và Tô Tình ra cho họ biết.
Mẹ Tần là người nhẹ dạ, sau khi nghe xong, liền khóc, thở dài nói: “Sao lại có một cô bé ngốc như vậy chứ?”
Mẹ Tần tuy rất tiếc nuối cuộc hôn nhân này của Tần Gia Ngôn nhưng cũng không ngăn cản quyết định này của hắn nữa.
Ngày hôm sau Tần Gia Ngôn liên hệ với Hạ Y, lúc Tần Gia Ngôn hẹn Hạ Y ra, vẫn luôn bối rối không biết nên mở miệng như thế nào, không ngờ hắn còn chưa lên tiếng, Hạ Y đã nói trước: “Gia Ngôn, ngày mai chúng ta không đính hôn nữa, em nói với cha mẹ em, cha mẹ em cũng đã đồng ý rồi.
Tần Gia Ngôn sửng sốt, không ngờ Hạ Y sẽ nói chuyển hủy hôn trước.
“Gia Ngôn, những chuyện kia, sáng nay mẹ anh đã đến tìm em nói cho em biết trước hết rồi.” ở bên cạnh hắn lâu như vậy, cô chưa từng dám nói yêu thích gì hắn nhưng lúc này khi sắp kết thúc, cô lại có thể nói rất trôi chảy: “Gia Ngôn, em thật sự rất yêu anh, cũng muốn gả cho anh, nhưng em không ngốc, em ở bên anh lâu như vậy, em biết người ở trong lòng anh không phải là em, sau khi em nghe mẹ anh nói những chuyện kia, em liền biết, cả đời này em cũng không có hy vọng được ở trong tim anh rồi. Trên thế giới này, không phải ai cũng có thể có được một tình yêu thuần túy như Tô Tình, em trước khi gặp anh cũng đã quen biết nhiều người, nhưng em lựa chọn anh là bởi vì anh là người ưu tú nhất. Vì vậy, Gia Ngôn, anh cũng không cần áy náy, cũng may chúng ta ở bên nhau không quá lâu, nhân lúc tình cảm còn chưa quá sâu nặng, chúng ta vui vẻ gặp nhau, vui vẻ chia tay là được rồi.”
Hạ Y nói xong, không đợi Tần Gia Ngôn nói gì liền lấy nhẫn ra, đặt xuống chỗ cạnh người lái, đẩy cửa xuống xe, vội vã rời đi.
Lần này cô xuống xe của hắn, sau này sẽ không còn có thể ngồi trên đó lần nữa rồi.
Giống như cô nói vậy, cô không ngốc.
Nếu như Tô Tình là một cô gái ngốc thì cô là một cô gái thông mình, cô gái thông mình cho dù không nỡ cũng sẽ nghĩ cho mình trước.
-
Ba năm sau.
Thanh minh, trời mưa dồn dập.
Tần Gia Ngôn đi công tác xong không về nhà mà ngay lập tức chạy đến cửa hàng bán hoa, ôm bó hoa mà mình đã đặt trước đó chạy đến nghĩa trang.
Trước mộ của Tô Tình, Tần Gia Ngôn bình tĩnh đứng yên một lúc lâu, trong lòng dù có rất nhiều chuyện để nói nhưng lại chỉ khom người đặt hoa xuống, quay người rời đi.
Ngồi trên xe, hn trở về thành.
Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Tần Gia Ngôn nhìn qua kính chắn gió, lại nhìn thấy những hạt mưa bụi lất phất, mơ hồ nhìn thấy hình bóng của Tô Tình 10 năm trước, cười với hắn, thanh xuân lấp lánh lại hiện về....
.......
Trong một thị trấn nhỏ ở GiangNam, một cậu bé chừng hơn hai tuổi giơ một trái bóng, lảo đảo chạy đến người phụ nữ đang ngồi giặt áo bên bờ sông.
“Mẹ, mẹ,…..”
Nghe thấy tiếng gọi, người phụ nữ quay đầu, nhỏ nhẹ nói: “Cẩn thận trơn, coi chừng té đó!”
Cậu bé lại chạy nhanh tới, ánh mặt trời đúng lúc chiếu lên khuôn mặt của cô, so với người mà Tần Gia Ngôn ngờ ngợ nhìn thấy trong những giấc mơ, giống nhau như đúc.
Lời tác giả: Tính đến đây, những chuyện cũ của Tần Gia Ngôn đã xong.
Tô Tình chết rồi sao? Có thể không chết, cô gái trong thị trấn nhỏ ở GiangNamchính là cô, còn đứa trẻ kia chính là con trai của cô và Tần Gia Ngôn.
Tô Tình và Tần Gia Ngôn sẽ gặp nhau sao? Có lẽ sẽ gặp, có thể cả đời cũng sẽ không gặp lại.
Thật sự muốn viết BE nhưng mọi người đều mong kết thúc có hậu, vậy nên tôi để một kết thúc mở, mọi người cứ tin những người yêu nhau rồi sẽ tìm lại được nhau đi!