Nghĩ xong, Hứa Ôn Noãn thừa dịp chưa có ai phát hiện cô đã về, liền lặng lẽ rời đi, cô còn chưa kịp quay người, cô gái xinh đẹp kia đã pha café xong, bưng một tách xoay người, như là cống hiến báu vật lên trước mặt Lục Bán Thành, ngoẹo cổ đáng yêu nói: “Lục tổng, anh nếm thử xem…”
Giọng nói của cô gái đó kết thúc sau mấy giây, Lục Bán Thành mới ngẩng lên từ điện thoại di động, nhìn về phía tách café trên tay người phụ nữ.
Ánh mắt của hắn lúc ngước lên có thể phát hiện Hứa Ôn Noãn đang đứng ở bên ngoài muốn quay đi, biểu hiện của hắn vẫn rất ổn định.
Phản ứng của hắn rất nhỏ, cô gái kia vẫn biết có điểm gì bất thường, liền nhìn theo ánh nhìn của hắn ngoái đầu ra khỏi phòng ăn, ánh mắt lại đụng phải ánh mắt của Hứa Ôn Noãn.
Nữ thư ký không ngờ sẽ có người phụ nữ nào khác đi vào nhà hắn, cả người kinh ngạc trố mắt nhìn một hồi, nụ cười bên môi dần tiêu tan, ánh mắt vừa thắc mắc vừa mơ hồ, cô nhìn nhìn Lục Bán Thành, lại nhìn qua Hứa Ôn Noãn một chút, không nghĩ đêm hôm khuya khoắt sẽ lại có phụ nữ vào nhà của hắn, chẳng lẽ Lục tổng từ trước đến nay vẫn luôn độc thân lúc này lại có bạn gái? Nhưng nếu là bạn gái thì sao lại được Lục tổng mang về nhà?
Trong lòng nữ thư ký nghĩ một lúc lâu, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng, liền nhấc lông mi cong dài lên nhìn về phía Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành không nhìn Hứa Ôn Noãn nữa, giống như Hứa Ôn Noãn chưa từng xuất hiện trong căn nhà này vậy, biểu hiện vui vẻ đón lấy tách café từ trong tay thư ký của hắn, sau đó còn lễ phép thấp giọng nói cảm ơn một tiếng, sau đó mới nhàn nhã thưởng thức một chút, lát sau liền quay đầu cười cười với cô gái kia: “Mùi vị cũng rất được.”
Nữ thư ký nghe hắn khen như vậy, khuôn mặt lại có ý cười toát ra, còn được voi đòi tiên, mờ ám nói: “Lục tổng, nếu như anh thích uống thì sau này tôi có thể thường xuyên pha cho anh uống.”
Lúc Lục Bán Thành nghe thư ký nói như vậy xong, dư quang trong mắt hắn lại nhìn về phía Hứa Ôn Noãn đang đứng gần đó, nhìn một vòng khuôn mặt của cô, cô uống rượu nên sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vẫn bình tĩnh lặng lẽ như chuyện của hắn và cô gái kia hoàn toàn không có liên quan gì đến cô.
Trong lòng Lục Bán Thành lại xuất hiện nên một cơn lửa giận, nhưng trên mặt hắn vẫn phải cố gắng duy trì vẻ khiêm tốn hòa hợp với người trước mặt, thậm chí còn cười yếu ớt với người đứng trước mặt mình, không chút phản đối nào với những lời mà cô ta vừa nói: “Được.”
Mọi người đều đã là người trưởng thành, những câu nói kia của cô ta có dụng ý gì, trong lòng ai cũng đều hiểu rõ.
Xem ra người đứng trong phòng khách và Lục tổng hoàn toàn không có quan hệ gì, nếu không tại sao Lục tổng lại có thể dễ dàng đồng ý như vậy?
Tâm tình của cô thư ký lại tốt lên, thậm chí còn có chút chắc chắn nói, vượt qua cả giới hạn: “Lục tổng, cô ấy là ai?”
TayLục Bán Thành bưng tách café cũng run nhẹ, rũ mắt nhìn tách café bốc hơi nghi ngút mà ngớ ra.
Cô ấy là ai?
Cô là người vợ hợp pháp của hắn được pháp luật bảo vệ, nhưng lại là người phụ nữ một chút quan hệ với hắn cũng không có.
“Lục tổng?” nữ thư ký thấy hắn không nói gì, lại gọi hắn.
Lục Bán Thành hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn lướt qua bóng dáng yếu đuối của Hứa Ôn Noãn, sau đó nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn cô thư ký, chầm chậm nói: “Cô ấy đó hả, chỉ là một bảo mẫu mà thôi.”