Cuối cùng cô cũng trở về…
Đợi cô cả một buổi chiều, nhưng lại không dám gọi một cú điện thoại nào, Cố Dư Sinh nhìn xe của cô càng ngày càng đến gần, tay hắn lại bỗng nhiên siết chặt hàng rào ngoài ban công.
Hắn bỗng trở nên cực kỳ căng thẳng, hắn tinh tường cảm nhận được sâu trong lòng mình có một nỗi sợ vô hình.
Xác thực mà nói thì sự sợ hãi này đã xuất hiện từ sau khi hắn tỉnh dậy không nhìn thấy cô, chỉ là chưa mãnh liệt như bây giờ, cho đến chiều nay, khi thấy túi Chanel bị người đụng đến, hắn liền đứng ngồi không yên.
Hắn hiểu rõ rằng, hắn như vậy là do trong lòng hắn có một suy đoán tồi tệ, dẫn đến hắn rõ ràng muốn gặp Tiểu Phiền Toái như vậy những hắn lại không dám đối mặt với Tiểu Phiền Toái.
Bởi vì hắn sợ những suy đoán của hắn lại trở thành sự thật.
Hắn không dám, cũng không muốn đối diện với chuyện đó.
Mãi cho đến khi xe dừng hẳn trong nhà, tắt máy xe, Cố Dư Sinh mới thu lại tầm mắt, hắn nhìn chằm chằm một cây già trăm tuổi trong vườn một lúc, trấn tĩnh lại vài giây mới xoay người, bước nhanh về phía cầu thang xuống lầu.
Bước chân của Cố Dư Sinh rất ổn định, cả người hắn có vẻ rất trấn tĩnh, thong dong, nhưng chỉ có bản thân hắn mới biết, trong lòng mình có bao nhiêu bấp bênh dời sông lấp biển, tim hắn đập thình thịch.
Đi đến khúc ngoặc của cầu thang, Cố Dư Sinh đã nghe thấy âm thanh của quản gia: “Phu nhân, cô đã trở về?”
Hắn liền đột nhiên dừng ở khúc ngoặc, ngừng thở, tập trung tinh thần nghe động tĩnh.
Rất nhanh lại nghe một âm thanh “Ừ” nhẹ một tiếng.
Sau đó ba giây lại có âm thanh dìu dịu truyền đến: “Cơm tối chuẩn bị xong chưa? Tôi có hơi đói.”
“Còn canh phải nấu thêm một chút là được rồi, nhưng mà phu nhân rửa tay trước đi, lát nữa tôi sẽ mang canh ra sau.”
“Được.”
Sau đó, Cố Dư Sinh nghe thấy tiếng bước chân hai người đi đi lại lại.
Ngay sau đó cửa nhà vệ sinh bên cạnh cầu thang chính đã bị đóng lại.
Hắn biết Tiểu Phiền Toái đã đi vào đó rửa tay rồi.
Lầu một lại trở nên yên tĩnh, Cố Dư Sinh không nhúc nhích đứng ở chỗ cũ không tiếp tục xuống lầu.
Âm thanh vừa rồi so với giọng nói thường ngày của Lương Đậu Khấu hoàn toàn không có gì khác biệt. Cuối cùng lo lắng bất ổn, thấp thỏm suốt một buổi trưa cuối cùng cũng đã có thể buông xuống rồi, nhưng không hiểu tại sao hắn lại càng sợ càng không có sức, khiến hắn không dám xuống lầu.
Mãi đến khi nhà vệ sinh trong phòng khách được mở ra, Tiểu Phiền Toái từ bên trong đi ra, vào phòng ăn, Cố Dư Sinh mới nháy mắt bước về phía trước một bước, chân còn chưa chạm đất, hắn lại rụt về, qua khoảng chừng 10 giây, hắn mới nhắm mắt lại, hít sâu hai cái, mới bước chân xuống lầu đi về phía phòng ăn.
Cửa phòng ăn được đóng lại, Cố Dư Sinh đang chuẩn bị đẩy cửa lại nghe thấy tiếng quản gia đang nói chuyện: “Phu nhân, cô ăn trước, tôi lên lầu gọi thiếu gia.”
“Dư Sinh? Anh ấy về rồi?” Lương Đậu Khấu kinh ngạc lên tiếng.
“Đúng, thiếu gia đã về từ trưa rồi…”
Quản gia còn chưa nói xong, Cố Dư Sinh đã đẩy cửa đi vào.
Lương Đậu Khấu ngồi trong phòng nghe thấy âm thanh liền quay lại theo bản năng, cùng lúc đó ánh mắt của hai người chạm vào nhau.