Lúc này cô thật sự không cầu xin gì nổi nữa…
Cô rũ đầu đứng yên tĩnh một chút, trước sau vẫn không ngẩng mặt lên nhìn hắn, âm thanh cũng có chút run rẩy: “Thật ngại quá, làm phiền anh rồi.”
Nói xong, cô liền quay người, dùng sức nhấn thang máy mấy lần.
Lục Bán Thành đứng ở cửa, nhìn thấy Hứa Ôn Noãn giơ tay lên, rõ ràng là đang lau nước mắt.
Hắn mím môi, lúc cửa thang máy mở ra, cô vội vàng bước vào thang máy, lúc đó, cả người hắn đột nhiên bước lên hai bước, kéo cổ tay cô, tàn nhẫn lôi cô ra khỏi thang máy.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, hắn không thèm đếm xỉa đến cô, kéo cô bước vào nhà, dùng sức đóng của lại, sau đó mới quay đầu nhìn về phía cô: “Thật sự muốn cứu cha của cô sao?”
Vừa rồi hắn nói quá khó nghe khiến cô nhìn hắn há miệng, có chút lúng túng không biết nên trả lời như thế nào.
Lục Bán Thành không muốn lãng phí thời gian với cô, không chờ cô trả lời hắn, lại mở miệng nói: “Phụ nữ tới cửa, không dùng thì thật phí! Có điều, tôi muốn cũng không phải sẽ tình nguyện cứu cha cô, còn phải coi cô có bản lĩnh để khiến tôi đồng ý hay không!”
Nói xong, hắn liền nhìn lướt qua cổ áo cô, lại nói: “Những chuyện lúc nãy cô nói, tôi nghĩ phải làm thế nào, cô hiểu rất rõ đúng không?”
Coi như đây là dấu hiệu đồng ý đề nghị của cô sao?
Tuy rằng không muốn khuất phục nhưng lại nghĩ đến bệnh của cha, cuối cùng Hứa Ôn Noãn cũng đồng ý thỏa hiệp, gật đầu một cái rất nhẹ với Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành nhìn từ trên cao xuống, nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn hùng hổ dọa người một lúc, rõ ràng người chiếm ưu thế là hắn, nhưng sao hắn lại có cảm giác như trong lòng mình lại đang tự ngược chính mình?
Hai người trầm mặc đứng yên tĩnh một lúc lâu, Lục Bán Thành nhận thấy trong lòng mình càng ngày lại càng khó chịu, hắn đột nhiên nói với cô bé đứng yên đưa đỉnh đầu về phía hắn: “Còn sững sờ ở đây làm gì? Còn không mau đi tắm rửa? Chẳng lẽ cô muốn bẩn thỉu như vậy leo lên giường tôi sao?”
Hứa Ôn Noãn bị hắn nói như vậy, đột nhiên sợ đến ngẩng đầu lên, nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó cụp mắt.
Cô cúi đầu, ở trước mặt hắn đứng một cách đáng thương mười mấy giây, cảm giác như có gì đó không đúng, cả người dần nóng lên, mới đột nhiên xoay người, lảo đảo bước chân đi vào nhà vệ sinh.
Qua chừng năm phút, có tiếng nước chảy rần rần.
Lục Bán Thành đứng trước tủ giày, lẳng lặng nghe âm thanh kia một lúc, mới cất bước đi vào phòng ngủ chính.
Hứa Ôn Noãn ở trong nhà vệ sinh tắm rửa một lúc lâu, mới cầm áo tắm che kín người, mới cất bước, đi ra.
Trong phòng khách không một bóng người.
Cửa phòng ngủ chính mở ra, bên trong có ánh sáng sáng ngời.
Hứa Ôn Noãn nắm nắm áo tắm, đứng ở cửa nhà vệ sinh giãy giụa một chút, mới bước đến phòng ngủ chính.
Đứng trước cửa, Hứa Ôn Noãn hít sâu một hơi, giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa ba lần.
“Vào đi.” Trong phòng ngủ chính có tiếng nói này xong, tiếp theo là tiếng sấy tóc.
Hứa Ôn Noãn cẩn thận mở rộng cửa bước vào, sau đó đóng cửa lại, đi vào trong.