Linh Độ rất bận, tuy rằng hắn vẫn luôn nói chuyện với cô những có một lúc lâu hắn lại không thể trả lời tin nhắn của cô, có điều cô cũng rất bận rộn, cũng không thể trả lời tin nhắn của Linh Độ cho nên khi hai người cứ rảnh rỗi là lấy điện thoại ra liếc mắt online.
Vì tâm tình tốt nên chất lượng giấc ngủ của Hứa Ôn Noãn cũng tốt hơn nhiều, sáng sớm hôm nay lúc cô đến chỗ làm còn được mấy nhân viên khen sắc mặt tốt.
Được khen khiến tâm tình của cô lại càng tốt hơn, sau đó giờ trưa, được phát lương thì tâm tình tốt đến level max, liền rủ mọi người tan tầm đi ăn liên hoan.
Hứa Ôn Noãn có bệnh đau dạ dày nhưng vì tâm tình quá tốt nên quên mất không được ăn thức ăn tươi sống, thức ăn nguội, khiến lúc tính tiền xong lái xe về nhà ngủ đến nửa đêm thì báo ứng liền đến.
Hứa Ôn Noãn tỉnh dậy từ trong giấc mơ, lại bị đau đớn trong bụng khiến cô tỉnh giấc.
Cô nằm co ro trên giường, toàn thân không ngừng run rẩy.
Cô cũng từng đau dạ dày rồi nhưng chẳng có lần nào lại đau dữ dội như vậy hết lần này đến lần khác quặng lên khiến cô thật sự thở không nổi.
Cô cố gắng nhịn đau nhưng cơn đau kia lại không có dấu hiệu giảm bớt mà ngược lại càng ngày càng đau, cả người cô run rẩy liên hồi, cố gắng leo xuống giường, tìm hộp thuốc trong ngăn kéo.
Thuốc đau dạ dày đã hết từ ba tháng trước, nhưng cô lại quên mua dự phòng.
Hứa Ôn Noãn buồn bực bỏ lại hộp thuốc, cố gắng đứng thẳng hai chân đang nhũn ra, đi đến bên giường cầm điện thoại di động.
Người cô nghĩ đến đầu tiên là cha mẹ cô nhưng quá trễ rồi, điện thoại của ba mẹ cô sẽ để chế độ im lặng nên cô gọi rất lâu cũng không có người bắt máy.
Sau khi cúp máy, cô lại gọi cho Tần Chỉ Ái.
Nhưng mà lại chợt nhớ ra hai ngày trước Tần Chỉ Ái đã dẫn Đậu Phộng Nhỏ xuất ngoại đi chơi, nước xa không cứu được lửa gần, cô có gọi cũng như không thôi.
Hứa Ôn Noãn đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh, cô càng không nhịn được khẽ rên rỉ một tiếng, cứ tiếp tục tìm trong danh bạ, sau khi xem qua từng số từng số xong, cuối cùng lại nhìn thấy số của Ngô Hạo, dừng lại một chút, ngoại trừ cha mẹ và Tiểu Ái ra, cô không còn ai có thể gọi được nữa.
Lại một làn sóng nữa quặng lên trong bụng, đầu ngón tay Hứa Ôn Noãn run lên, điện thoại di động rơi xuống tấm thảm.
Cô dùng sức ấn lên bụng, cầm lại điện thoại di động lần nữa mở khóa màn hình, có thể cô đang nhìn đến game nên đầu ngón tay chần chừ một lúc lại mở game lên.
Bản thân cô cũng không biết cuối cùng mình bị cái gì nhưng trong lúc này, cô lại có cảm giác Linh Độ còn đáng tin tưởng hơn cả 120.
Đã là ba giờ rưỡi sáng, trong khung chat nửa tiếng trước đã có chuyện cười của Linh Độ gừi đến.
Đầu ngón tay Hứa Ôn Noãn cứ run lên, thật sự rất khó để đánh chữ, đánh được một nửa lại đau đến nỗi cô phải rên lên một tiếng, sau đó chống tay lên đầu giường, không còn sức để nhúc nhích.
Cô cảm giác được ngay lúc chính mình tan rã, cô nghĩ mình còn chưa gửi được tin nhắn đi, bấm bậy bạ trên màn hình vài cái, lại không biết bấm trúng cái gì liền hôn mê.