Hắn bước đi hai bước chân, quấy rầy bọn họ, Ngô Hạo quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, lại chào hỏi tỉnh bơ: “Bán Thành.”
Mặt cô hồng hồng, có chút ngại ngùng, cụp mắt không nhìn hắn.
Chờ sau khi hắn đi qua, còn có thể nghe thấy cô nhỏ giọng lầm bầm với Ngô Hạo: “Thật mất mặt.” sau đó lại có âm thanh hôn hít mờ ám lúc có lúc không truyền đến.
Tối hôm đó, hắn uống rượu rất nhiều, sau khi về nhà, hắn ngồi trước bồn cầu ói, ói đến rối tinh rối mù, đầu đau dữ dội, nhưng vẫn không thể nào quên được hình ảnh cô và Ngô Hạo hôn nhau, khiến đầu của hắn càng đau dữ dội.
Lại là một hành động không yên phận hình thành trong lòng, nó gào thét điên cuồng, là bởi vì Ngô Hạo quá trớn.
Nói thật, trong xã hội này, quá trớn cũng chỉ là chuyện bình thường, nhưng Ngô Hạo kia lại đi ngoại tình.
Trong lòng hắn có một cái gì đó rất khó chịu, hình như là phẫn nộ và đau lòng.
Phẫn nộ Ngô Hạo, đau lòng Hứa Ôn Noãn.
Hắn hiểu rõ như vậy là tích trữ tâm tư xấu.
Hắn thừa nhận mình là một người bạn không có đạo đức, rõ ràng là một người nam phụ, nhưng lại muốn chen vào làm nam chính.
Thậm chí trong game nhìn thấy cô, nghe cô nói có chuyện, cũng không nghĩ ngợi gọi điện thoại cho cô, chỉ nghe đến ba chữ sở cảnh sát liền ào ào chạy đến.
Trong đời hắn, đó là lần đầu tiên hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân, hơn nữa còn muốn qua lại thật lâu.
Nhưng hắn và cô không quen thân, hắn không có cớ, cũng may ngày ấy Ngô Hạo mở miệng nhờ hắn quan tâm chăm sóc cô, hắn lại thấy như nắm được sợi dây cứu mạng, không chần chừ chút nào mà đồng ý, sau đó vô cùng tích cực ngày nào cũng chạy qua chỗ cô.
Hắn nhìn thấy cô khó chịu, trong lòng cũng đau như cắt, nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh cô, hắn cũng thấy đủ đầy rồi.
Thời gian vui vẻ lại trôi qua thật nhanh, đảo mắt cô lại đi gặp Ngô Hạo rồi.
Thời gian 10 năm a, hắn thật sự không có tự tin, cho dù hắn có tràn đầy tự tin, hắn cũng không nghĩ mình có thể đánh bại hai chữ ‘mười năm’ này.
Hắn thở dài một hơi, gục lên tay lái.
Hắn tinh tường cảm giác được bàn tay mình đang đổ mồ hôi ròng ròng, vì loại cảm giác chờ cô nói chuyện với Ngô Hạo thật sự là một cảm giác rất đáng ghét, sau khi gặp mặt, sẽ kết thúc như thế nào chứ?
.......
Trong quán café bà chủ nhìn thấy hai người đã lâu không đến, cũng ngờ ngợ chưa nhận ra được, nhưng trong lúc chờ hai người xem menu vẫn có thể nhận ra được, liền hỏi: “Ngô tiên sinh và Hứa tiểu thư, vẫn là cappuchino giống như trước đây phải không?”
Ngô Hạo khẽ gật đầu một cái.
Rất nhanh hai tách cappuchino được bưng ra, hình trái tim nổi bật trên nền café lại giống năm đó như đúc.
Hứa Ôn Noãn nhìn chằm chằm trái tim này, nhớ tới lúc trước cô và Tần Chỉ Ái ngồi trong quán café Ngô Hạo lúc đó đang hừng hực theo đuổi cô, đặt một tách cappuchino trước mặt cô, mặc kệ xung quanh còn có nhiều học sinh khác như vậy liền chỉ vào trái tim này mà nói với cô: “Anh đem trái tim của mình giao cho em.”