“Cậu biết không? Tiểu Ái, hiện giờ Ngô Hạo đối với mình mà nói giống như một trái tim bị hỏng rồi, không dùng được…” Hứa Ôn Noãn đưa tay lên chỉ vào ngực trái của mình: “.. Hái xuống, mình không sống nổi, không hái, mình cũng khó chịu…”
“Mình không biết sau này phải sống cùng với Ngô Hạo như thế nào…”
Hứa Ôn Noãn uống hết chai rượu trong tay, lại đến tủ lạnh lấy một chai khác, khác, nghểnh đầu uống một ngụm lớn, Tần Chỉ Ái không nhịn được lên tiếng: “Ôn Noãn, đừng uống nhiều như vậy, người khó chịu sẽ là cậu đó.”
“Khó chịu? Người mà tớ quan tâm nhất lại không thèm để ý tớ có khó chịu hay không. Tớ còn phải quan tâm làm gì nữa chứ?” Hứa Ôn Noãn cười haha, cười cười xong, cô liền nằm trên bàn khóc ô ô lên.
Khóc một lúc lâu, Hứa Ôn Noãn mới yên tĩnh trở lại.
Cô giật một tờ giấy, lau nước mắt trên mặt, ngẩng đầu nhìn Tần Chỉ Ái: “Tiểu Ái, ngày mai mình muốn rời khỏi Bắc Kinh.”
Ngày mai? Sao lại đột ngột như vậy?
Tần Chỉ Ái kinh ngạc.
Trong mắt Hứa Ôn Noãn vẫn còn ầng ậc nước, cô nhìn Tần Chỉ Ái cười cợt, có chút tự giễu: “Năm ngoái mình biết tháng sau cậu phải đi Mỹ, mình còn chuẩn bị tinh thần tiễn cậu đi, nghĩ rằng chắc lúc đó mình sẽ khóc rất khổ sở, không ngờ bây giờ mình chính là người phải đi trước rồi.
Tần Chỉ Ái: “Cậu đi đâu?”
Hứa Ôn Noãn trầm mặc một lúc lâu, mới mờ mịt lắc đầu: “Mình cũng không biết, mình còn chưa tính phải đi đâu nữa.”
“Khi nào thì về?”
“Mình cũng chưa biết.” đôi mắt của Hứa Ôn Noãn có chút tiêu cự rồi: “Mình chỉ nói với Ngô Hạo: chờ sau khi mình trở về thì tính tiếp.
......
Sau khi Tần Chỉ Ái rời đi, Ngô Hạo đề nghị đi uống rượu với Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh cũng giống như Tần Chỉ Ái, nghe hắn nói xong không gật đầu cũng không lắc đầu, giống như Ngô Hạo không hề tồn tại, sau đó mở cửa lên xe, về nhà.
Có điều ngày hôm sau cũng chính là ngày Hứa Ôn Noãn rời khỏi Bắc Kinh, buổi tối Cố Dư Sinh vẫn cùng Ngô Hạo ra ngoài uống rượu, đương nhiên cũng có Lục Bán Thành.
Đi, bởi vì buổi tối hắn nhận được thư của Tiểu A gửi tới.
Lúc Tiểu Vương đưa vào văn phòng của hắn, hắn đang có hội nghị qua video.
Qua tết, công ty mở rộng thêm hạn mục mới, hắn bận rối tinh rối mù tối tăm mặt mũi, sau khi nghe tiếng gõ cửa, vừa trả lời nội dung trong video vừa ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Tiểu Vương, nhìn thấy trong tay hắn cầm một lô một lốc thư từ hồ sơ, huyệt thái dương của Cố Dư Sinh rõ ràng trở nên rạo rực, sợ là đêm nay phải tăng ca.
Tiểu Vương biết hắn đang bận nên không quấy rối hắn, để thư xuống rồi rời đi, sau một lát, Tiểu Vương lại đi vào, hắn ra vào rất nhiều lần, khiến Cố Dư Sinh không kiên nhẫn nhíu mày, không để ý đến Tiểu Vương nhưng dư quang lại để ý những thứ Tiểu Vương để trên bàn.
Kết thúc hội nghị qua video, đã là 7 giờ tối.
Thư ký đã nghỉ rồi, hắn không thể làm gì khác hơn là tự rót cho mình một cốc café, bưng trở lại bàn làm việc, vừa mới chuẩn bị xem những tài liệu mà Tiểu Vương mang vào lại nhìn thấy một thư chuyển phát nhanh trước tiên.