“Sao vậy? Lương Đậu Khấu tức giận hỏi lại một câu, đứng dậy, còn chưa đi đến trước cửa sổ đã nghe được những tiếng “Ầm, ầm, ầm” khác.
Lương Đậu Khấu nhíu mày, bước nhanh ra.
Cách cửa sổ phòng khách khoảng một mét, nhìn xuyên qua cửa có thể thấy một cái hộp bị ném từ trên lầu xuống nhờ ánh đèn mờ mờ ngoài vườn, rơi ầm vào bãi đất trống trong vườn.
Cô dừng bước, ngay sau đó lại là những bộ quần áo bay xuống.
Một giây sau, Lương Đậu Khấu dường như hiểu ra chuyện gì, quay đầu chạy đến trước cửa phòng, sau khi mở cửa cô còn chưa đi ra, cũng đã thấy những đồ vật nằm rải rác trong phòng.
Quần áo, túi, giày, lược, kịch bản, mỹ phẩm, hành lý… chỉ cần là đồ của cô đều bị ném ra ngoài.
Lúc trước cô cho con bé kia đóng giả làm mình vào biệt thự đã cho con bé ấy những đồ vật phiên bản có giới hạn mà cô yêu thích, đồng thời cũng đã dặn con bé ấy cái gì có thể, cái gì không thể đụng vào.
Trong đó có một số đồ dùng mà cô phải dùng rất nhiều tiền mới có thể mua được, không phải là những trường hợp đặc biệt thì chính cô còn không dám lấy ra xài nhưng không ngờ lúc này Cố Dư Sinh lại vứt hết xuống mặt đất như đồ bỏ.
Lương Đậu Khấu theo bản năng liền chạy ra vườn, cô vừa định đem những đồ vật đắt tiền nhặt lên trước nhưng bỗng nhiên trên đầu lại có một đống đồ ngổng ngang rơi xuống lại tạo nên những tiếng ầm ầm liên tiếp, cô bị mấy bộ quần áo nặng nề đập lên đầu Lương Đậu Khấu.
Nhưng bộ quần áo kia đều là do thiết kế riêng kì công sản xuất, trên mặt vải được đính những vật liệu vừa nặng vừa bén, rơi đè lên người cô khiến cô rất đau.
Cô trốn đi theo bản năng, không ngờ lại đạp lên một chiếc hộp phía sau, làm cả người và vật ngã trên mặt đất, cứ như vậy khiến những chất liệu trên quần áo và đất đá trong vườn làm cho tay chân cô bị trầy.
Lương Đậu Khấu đau đến nỗi suýt nữa hô lên, cô còn chưa đứng dậy được thì từ trên lầu lại có một loạt những đồ vật bị ném xuống.
Lương Đậu Khấu theo bản năng giơ tay bảo vệ đầu, có túi rơi xẹt qua tai của cô, rớt vào gầm xe.
Những tiếng vang này từ từ biến mất, ngay sau đó Lương Đậu Khấu có thể nghe thấy tiếng bước chân của Cố Dư Sinh đang đi xuống, sau đó, người đó cũng dừng ở trước cửa, mở tủ giày ra, ném đôi giày mà thường ngày cô vẫn hay đi ra ngoài.
Ném những đôi giày nữ trong tủ giày hết ra ngoài, lúc Cố Dư Sinh ngồi dậy lại nhìn thấy bên cạnh chân hắn còn có một đôi giày cao gót, chắc là đôi hôm nay mà cô đã mang, hắn hoàn toàn không có chút do dự nào giơ chân lên đá đôi giày kia ra ngoài cửa, sau đó lấy chìa khóa xe và túi cô để trên kệ cũng quăng ra ngoài cửa, lúc này mới ngồi chồm hỗm trước mặt Lương Đậu Khấu đang vật vã trên mặt đất, ngữ khí lạnh nhạt mở miệng: “Tôi hỏi cô, cô không nói, vậy thì cút đi cho tôi!”