Hắn giống như đóng băng giữa đường, não trống rỗng, không nhúc nhích.
Không ai biết hắn thẹn quá hóa giận, ác liệt nhìn cô, trái tim đau đớn.
Cũng không ai biết hình ảnh tối qua cô gào khóc đã ảnh hưởng đến thế giới nội tâm của hắn như thế nào.
Thậm chí hắn còn bỏ qua chuyện cô đã phá thai đứa con của hắn, thậm chí còn bỏ luôn hội nghị trong công ty mà chạy đến tìm cô, chỉ muốn nói với cô tôi sẽ đồng ý cứu cha của cô, chỉ vì muốn làm cô an lòng.
Đến rồi mới biết, thì ra cô đã sớm có người khác chăm lo.
Đến rồi mới biết, thì ra tất cả những lo lắng giãy dụa của hắn từ tối qua đến nay đều là dư thừa.
Nhưng những điều đó có nghĩa là gì?
Là hắn quá ngốc, nhìn thấy cô khổ sở, liền cho rằng thế giới của mình đang nổ đùng đùng đến long trời lở đất, sau đó liền quên mất mình trong mắt cô từ trước đến nay vẫn chưa hề tồn tại.
Thiệt thòi còn phải thỏa hiệp, con chẳng cần sự thỏa hiệp của hắn, hắn có quan tâm cô, yêu thương cô đến mức nào đối với cô mà nói cũng chỉ là phiền phức dư thừa mà thôi... Trên khuôn mặt tuấn nhã của Lục Bán Thành lại có một tia trào phúng.
Đủ rồi, quá đủ rồi!
Tất cả về người phụ nữ này từ lúc cô ta phá đứa con của hắn đã hết rồi, không còn quan hệ gì với mày nữa, chỉ là mày đơn phương ngu ngốc mà thôi.
Cô sống tốt hay không tốt, cũng chẳng cần mày bận tâm, vì mày mãi mãi cũng không phải là đối tượng mà cô yêu thương.
Một tiếng còi xe vang lên, Lục Bán Thành phục hồi lại tinh thần, quay đầu quyết tuyệt cất bước đi.
-
Hai ngày trước Ngô Hạo vô tình biết chuyện của ba Hứa Ôn Noãn trên bàn ăn, là đồng nghiệp của Hứa Ôn Noãn nói cho hắn biết bác Hứa bị bệnh.
Cho dù Hứa Ôn Noãn và hắn chia tay đã được nửa năm nhưng chuyện lúc trước hai người đã từng thân thiết với nhau bao nhiêu nên khi hắn biết tin, liền chạy đến bệnh viện thăm ba Hứa, sau đó còn giúp tìm bác sĩ tốt nhất cho ông.
Ngô Hạo đến bệnh viện vài lần cho đến sáng sớm hôm nay mới đụng mặt Hứa Ôn Noãn trong phòng bệnh.
Cô đến thì Ngô Hạo đang chuẩn bị đi, mẹ Hứa tiễn hắn, sau khi rời khỏi phòng bệnh xong lại gọi hắn: “Tiểu Hạo.”
Cho dù bây giờ hắn không phải là con rể của bà nhưng và vẫn gọi theo thói quen.
Ngô Hạo dừng bước, quay đầu nhìn bà: “Bác gái, có chuyện gì, bác cứ nói.”
Mẹ Hứa do dự một chút, mới ngập ngừng nói: “Tiểu Hạo, con có một người bạn tên là Lục Bán Thành đúng không?”
Ngô Hạo khẽ gật đầu một cái.
“người đó và cha của Ôn Noãn có tủy tương ứng, con có thể giúp…” mẹ Hứa còn chưa nói hết đã bị Hứa Ôn Noãn đang trên đường đến bệnh viện thăm ba cắt ngang: “Mẹ!”
Mẹ Hứa ngậm miệng.
Hứa Ôn Noãn đi đến liếc mắt nhìn Ngô Hạo, không nói gì liền kéo mẹ vào phòng.
Hứa Ôn Noãn ra khỏi phòng bệnh, Ngô Hạo còn chưa rời khỏi bệnh viện, ngồi trong hành lang, nghe thấy tiếng cô mở cửa liền quay người gọi: “Ôn Noãn.”
Hứa Ôn Noãn ngoảnh mặt làm ngơ, vọt thẳng đến thang máy.
Ngô Hạo đuổi theo.
Từ thang máy đi ra, lúc Hứa Ôn Noãn đứng ở lối chờ taxi, Ngô Hạo liền ngăn cản cô: “Bây giờ gọi xe không được đâu, em đi đâu anh đưa em đi!”
“Không cần, cảm ơn.” Hứa Ôn Noãn đi vòng qua Ngô Hạo, đến ven đường.