Lường gạt… Tiểu Vương vừa mới nhét một miếng cơm vào miệng nghe xong suýt nữa sặc phun hết ra, vội giơ tay lên che môi không ngừng ho.
“Mẹ!” Tần Chỉ Ái lén ghị cánh tay của mẹ Tần.
Mẹ Tần lúc này mới ý thức được giọng nói của mình quá lớn, vội ngậm miệng lại, có chút lúng túng liếc nhìn Cố Dư Sinh.
Nhìn thấy mẹ Tần như vậy, Tiểu Vương cũng không nhịn được liếc nhìn Cố Dư Sinh một cái.
Người đàn ông vẫn tao nhã ngồi trước bàn ăn, sắc mặt ôn hòa, khóe môi còn có một vệt cười, nghiễm nhiên là nho nhã lễ độ, rất có dáng dấp của công tử nhà giàu.
Tiểu Vương nghĩ cả đời này, sợ là người dám nói như vậy mà khiến Cố Dư Sinh còn phải cười hảo ý như vậy, trên đời này chỉ có một mình mẹ Tần.
Ai biết, giây sau, biểu hiện của Cố Dư Sinh lại làm Tiểu Vương muốn banh mắt.
Cố Dư Sinh nhìn thấy mẹ Tần nhìn mình, liền ngừng ăn cơm, tao nhã lễ phép nhìn mẹ Tần, mỉm cười khẽ, sau đó lại tự nhiên chào hỏi: “Bác gái, chào bác, con tên là Cố Dư Sinh.”
Cố Dư Sinh đa số đều dùng thái độ thận trọng và nghiêm túc đối mặt với mọi người, sợ là tối nay là lần dài nhất hắn phải cười như vậy, ngũ quan của hắn vốn rất dễ nhìn, nụ cười này khiến mẹ Tần phải lóa mắt.
Dù mẹ Tần đã hơn năm mươi tuổi nhưng nhìn thấy vẫn phải hít vào một ngụm khí lạnh, sau một lát mới ý thức được bản thân đang thất thố, liền vội vã gắp món ăn sau đó lại nhìn hai mắt của Cố Dư Sinh, mới phát hiện biểu hiện trên mặt hắn hoàn toàn bình thường, nghiễm nhiên là không nghe thấy những gì bà nói với Tần Chỉ Ái, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù Tần Chỉ Ái đã nói với mẹ Tần người muốn hỏi cưới cô là Cố Dư Sinh nhưng mẹ Tần vẫn không dám tin, liền lên tiếng: “Cố tiên sinh, cậu yêu con gái của tôi sao?”
Cố tiên sinh…. Cố Dư Sinh không nhanh chóng trả lời câu hỏi của mẹ Tần mà vẫn cười khẽ nói: “Bác gái, bác cứ gọi con là Tiểu Cố hoặc Dư Sinh là được rồi ạ.”
Tiểu Cố… Tiểu Vương suýt nữa thì cười ra tiếng, cuối cùng đổi thành ho khan vài tiếng.
Cố Dư Sinh khẽ liếc mắt nhìn Tiểu Vương, Tiểu Vương liền không dám ho, cúi đầu gắp những thức ăn mà lúc nãy mẹ Tần đã gắp cho cậu, định ăn nhưng sau lưng lại có cảm giác lành lạnh, mà cảm giác này lại quen thuộc đến nỗi Tiểu Vương quay lại nhìn Cố Dư Sinh, thấy hắn đang nhìn chằm chằm thức ăn trong chén mà mẹ Tần vừa mới gắp cho cậu, Tiểu Vương liền không dám ăn nữa, để thức ăn xuống, lúc này Cố Dư Sinh mới thu lại tầm mắt, lại quay lại kính trọng nói chuyện với mẹ Tần: “Bác gái, con biết bác không yên tâm chuyện của con và Tiểu Ái, nhưng con thật sự rất yêu cô ấy.”
Lần trước Cố Dư Sinh còn giúp Tần Gia Ngôn, còn dẫn theo rất nhiều người có địa vị đến, mẹ Tần vẫn luôn rất khách sáo với Cố Dư Sinh. Luôn cảm thấy người này không thể chỉ gọi là “TiểuCố” hoặc là “Dư Sinh”, lại không ngờ cậu ấy lại thích,Tiểu Ái,nhất thời mẹ Tần có thiện cảm với Cố Dư Sinh hơn rất nhiều, liền không còn chút ý nghĩ giữ khoảng cách nào với hắn nữa.