Qua mấy giây, hắn mới rút tay về, một lần nữa nhét vào túi tiền, bình tĩnh đứng bên cạnh xe một lúc, sau đó nhìn qua cửa kính xe, thấy cô bé đã ngồi vào trong xe ngay ngắn, lại khó hiểu nhìn hắn sao còn chưa lên xe.
Cô phát hiện tầm mắt của hắn, ánh mắt của cô chạm vào tầm mắt của hắn một giây, sau đó liền dời đi nơi khác.
Lục Bán Thành nuốt nước bọt hai lần, thu lại tầm mắt, khẽ thở dài một hơi, làm như không để ý đến xa cách và chống cự của cô, liền vòng qua đầu xe, lên xe, sau đó lái về phía Lệ Giang.
Dọc đường đi, Hứa Ôn Noãn yên lặng ngồi sau xe hắn, từ đầu đến cuối vẫn duy trì tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lục Bán Thành thỉnh thoảng sẽ nhìn Hứa Ôn Noãn qua kính chiếu hậu một chút, nhưng vẫn không lên tiếng làm phiền cô.
Xe chạy như bay trên đường cao tốc, bên trong xe yên tĩnh không bao lâu, bầu không khó lại có chút kỳ lạ, để tránh lúng túng, Lục Bán Thành lại mở radio trên xe, tìm một chương trình âm nhạc, khiến tiếng hát rất nhanh lấp đầy khoảng trống trong xe.
Lúc xe chạy được chừng hai tiếng đồng hồ, đã đến trạm dừng chân, Lục Bán Thành quẹo xe vào đổ xăng.
Lúc Lục Bán Thành tính tiền đi ra, trong tay còn ôm một cái túi, lúc hắn ngồi lại trong xe, liền lấy một chai nước từ trong túi ra, sau đó đưa hết túi cho Hứa Ôn Noãn: “Trên xe tẻ nhạt, ăn chút gì đi.”
Hứa Ôn Noãn nói cảm ơn với hắn, sau đó cầm lấy, túi không đóng, cô có thể nhìn thấy bên trong ngoài một chai nước còn có trái cây và đồ ăn vặt.
Lục Bán Thành không đáp lại lời cảm ơn của cô, thắt dây an toàn xong lại tiếp tục lên đường.
Lần này xe chạy không xa lắm liền có mưa lâm thâm, tốc độ xe buộc phải giảm xuống.
Hứa Ôn Noãn thức dậy đã là sáng ngày hôm sau, ngồi xe lâu, cả người cô mệt rã rời, lúc cô không biết mình đã nhắm mắt lại lần thứ mấy, xe đang chạy ổn định bỗng nhiên dừng lại.
Hứa Ôn Noãn cho rằng Lục Bán Thành có chuyện gì khác phải làm nên không lưu ý nhiều, qua không lâu lại có tiếng Lục Bán Thành mở cửa xe, qua một lúc không lâu lại có tiếng đề máy, thấy xe không khởi động, lại nghi ngờ mở mắt ra, nhìn thấy Lục Bán Thành đội mưa đứng trước đầu xe, mở mui xe lên, giơ tay mở đèn pin điện thoại di động, nhìn trong đó một lúc lâu, mới trở lên xe, tiếp tục đề máy xe nhưng vẫn không được, lúc này mới lấy điện thoại di động gọi cho công ty taxi, báo cáo tình hình và địa điểm xong, lại cúp máy, sau đó Hứa Ôn Noãn lại hỏi: “Xe hư sao?”
“Ừ” Lục Bán Thành quay đầu nhìn Hứa Ôn Noãn một cái, giải thích: “Bỗng nhiên tắt máy, không biết là gặp vấn đề ở đâu, công ty taxi hiện đang phái người tới, chúng ta phải chờ trong xe một chút”
Hứa Ôn Noãn gật đầu, nhẹ giọng “Nha” một tiếng.
Trong xe lại không có tiếng động nào, Lục Bán Thành dựa vào ghế xe, xem điện thoại di động, Hứa Ôn Noãn mất điện thoại nên chỉ có thể ngồi yên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thời gian từ từ trôi qua, Hứa Ôn Noãn lại từ từ cảm thấy buồn ngủ lần nữa