Bị thương không nặng, càng không đáng nhắc tới, trên căn bản hai ngày sau là có thể hồi phục lại như ban đầu, nhưng bây giờ chói mắt như vậy, rõ ràng là vết thương mới… nói cách khác, người của Vương Nhất đã ra tay làm cô bị thương?
Từ lúc xuất hiện trong “Thính âm các” đến giờ, Cố Dư Sinh vẫn luôn tỏ ra hờ hững, nhưng bây giờ sắc mặt của hắn nhìn vào liền có thể hình dung như mây đen giăng kín.
Tần Chỉ Ái nhận thấy trên người hắn có một sự tức giận, sợ đến nỗi không dám nhúc nhích, chỉ có thể mặc cho hắn giữ đầu cô, nhìn chằm chằm bên tai cô.
Vương Nhất nhìn Cố Dư Sinh muốn đi nhưng giờ lại đứng chậm chạp không nhúc nhích ở cửa, có chút kinh ngạc đặt chén trà xuống, tâm tình cực kỳ tốt mở miệng, trong lời nói còn không giấu được ý cười: “Sao vậy Cố tổng, còn có chuyện gì sao?”
Còn có chuyện gì?
Cố Dư Sinh nghe được câu này, sắc mặt lại càng âm trầm.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, sau đó liền trả lời câu hỏi của Vương Nhất: “Không có chuyện gì, tôi nghĩ nghĩ, quyết định không để yên chuyện này.”
Vương Nhất nghe Cố Dư Sinh nói xong liền sững sờ, sau một lát mới ngưng cười, đề phòng mở miệng: “Cố tổng nói vậy là có ý gì?”
“Nghe cũng đủ hiểu rồi!” Tần Chỉ Ái bỗng nhiên bị hắn lôi vào nhà vệ sinh, tốc độ của hắn rất nhanh, cả phòng còn chưa có phản ứng gì, cô đã bị hắn kéo vào trong nhà vệ sinh, khiến cô lảo đảo hai bước, cả người còn chưa hiểu hắn muốn làm gì, liền nghe thấy một tiếng nhắc nhở trầm thấp: “Đừng đi ra!”
Sau đó cửa bị mạnh mẽ đóng “Ầm” một cái, Tần Chỉ Ái đứng cách cửa, chỉ nghe bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau.
Vừa rồi không phải nói “Đi thôi’ sao? Sao quay đầu lại liền đánh nhau? Ít nhất có đến mười người đàn ông cao to vạm vỡ như vậy, một mình Cố Dư Sinh có thể chống lại mười người?
Tần Chỉ Ái sợ run một cái, liền vọt tới trước cửa phòng, cô giơ tay vừa mới định kéo cửa ra nhưng lại nghĩ đến câu nói kia của Cố Dư Sinh: “Đừng đi ra”
Cô chỉ là một người phụ nữ, còn chẳng biết võ, nếu đi ra ngoài chẳng phải lại trở thành gánh nặng của hắn sao?
Tần Chỉ Ái dừng một chút, lại thu tay, ngoài cửa lại truyền đến tiếng động vang, như là cái gì đụng vào giá, thân thể Tần Chỉ Ái chấn động khẽ run, sau đó lại đưa tay đến chỗ tay nắm cửa, khóa trái.
Tuy rằng cô không biết có phải Cố Dư Sinh đang thắng thế hay không nhưng cô biết, người tay trói gà không chặt như cô thì cứ ngoan ngoãn ở trong nhà vệ sinh, chính là sự trợ giúp lớn nhất đối với hắn.
Bên ngoài có tiếng thủy tinh bể, có tiếng phụ nữ hét lên, tiếng gãy đổ của bàn ghế, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kêu khốc liệt liên tiếp không ngừng.
Tần Chỉ Ái không nhìn được cảnh tượng phía ngoài, mỗi lần nghe lại kinh hồn bạt vía, sau đó, hơi thở của cô đặc biệt bất ổn.
Tiếng rầm rầm ngoài cửa một lúc lâu, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Đánh xong rồi?
Tần Chỉ Ái lúc này mới phát hiện chân mình đều mềm nhũn, cô đi về phía trước một bước, liền có tiếng của Cố Dư Sinh căng thẳng vang lên: “Mở cửa.”