Khi đó Cố lão gia đã đứng tiếp khách khá lâu nên không chịu đựng được nữa, nên được má Trương dìu lên phòng khách trên lầu nghỉ ngơi.
Mặc dù Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái đứng trước cửa nhưng lại không có ý muốn nghênh đón hai người họ chút nào, nhưng bên cạnh còn có người, không thể làm quá mức trắng trợn khiến người khác hiểu lầm nên Cố Dư Sinh làm như không nhìn thấy hai người họ đi đến xong, nhân lúc đó lại quay qua Tần Chỉ Ái nói nhỏ vào tai cô, dịu dàng quan tâm hỏi: “Có mệt không? Có muốn lên nghỉ ngơi giống ông một chút không?”
Tần Chỉ Ái sao có thể không hiểu ý của Cố Dư Sinh, liền phu xướng phụ tùy làm như không thấy Lương Đậu Khấu và Chu Tịnh mà quay lại từ từ lắc đầu với Cố Dư Sinh: “Em không sao!”
“Bảo Bảo thì sao? Ngoan không? Có làm phiền em không?”
“Không có!”
“Vậy khi nào mệt thì phải nói cho anh biết...” Cố Dư Sinh từ trước đến giờ không nói nhiều nhưng hắn vẫn kéo dài đoạn hội thoại đến khi nhân viên kiểm tra thư mời xong, hắn mới ôm eo Tần Chỉ Ái tiếp vị khách tiếp theo.
......
Lương Đậu Khấu ngồi cùng bàn với Lương gia, Chu Tịnh ngồi ở một bàn khác. Trước khi hai người họ tách ra, Lương Đậu Khấu kéo vạt áo của Chu Tịnh, thấp giọng nói bên tai cô: “Mọi chuyện đều sắp xếp ổn thỏa hết chưa?”
“Cậu yên tâm, đều xong xuôi hết rồi, nhìn thấy nhân viên phục vụ đứng bên bàn kia không? Tôi đã đưa thuốc cho cô ấy, cô ta sẽ tìm một thời gian thích hợp đưa thứ đó cho Tần Chỉ Ái uống, cho dù muốn cũng không thể khống chế được chính mình, tới lúc đó sẽ chủ động cầu xin người khác nghênh hợp với cô ta…”
Lương Đậu Khấu thấy có người đi qua, lại không nói gì, sau một lúc mới hỏi tiếp: “Người đàn ông mà cậu sắp xếp kia là ai?”
“Dương tổng, lần trước hắn ăn đậu phụ của cậu, khiến những bức ảnh kia lưu truyền khắp SNS, huyên náo khiến cậu khó chịu không phải sao? Đúng lúc lần này lại dùng hắn, cậu có thể đến làm nũng với Cố lão gia nói là chính cô ta đã liên kết với Dương tổng hại cậu, khiến cậu không thể kết hôn với Cố Dư Sinh….”
“…Tất cả mọi chuyện đều được sắp xếp xong xuôi rồi, trong phòng kia cũng đã dấu camera, đến lúc đó tớ sẽ gửi tin nhắn cho cậu, chỉ cần cậu nhận được tin nhắn thì lập tức giả vờ như muốn hát mừng sinh nhật của Cố lão gia, sau khi đứng trên sân khấu, màn hình lớn sẽ chiếu những gì diễn ra trong căn phòng được gắn camere sẵn đang quay hình ảnh tình cảm mãnh liệt của Dương tổng và con nha đầu kia…”
Lương Đậu Khấu nghe nói như vậy, sáng con mắt lên: “Chu Tịnh, quả nhiên cậu là lợi hại nhất!”
“Suỵt…”giọng Lương Đậu Khấu hơi lớn, Chu Tịnh làm động tác yên lặng sau đó hơi nghiêng đầu, mới quay về phía người quen gật đầu mỉm cười với họ một cái, vừa quay lại nói nhỏ với Lương Đậu Khấu: “Được rồi, nhiều người như vậy, đừng nên nói chuyện này nữa, mắc công người khác lại nghe thấy, cậu mau ngồi xuống đi đến lúc cần thì chú ý điện thoại đọc tin nhắn là được rồi.”
Lương Đậu Khấu cười ngọt ngào gật đầu.
Sau khi Chu Tịnh đi, nụ cười trên mặt Lương Đậu Khấu cũng từ từ biến mất.