Nghe thấy hắn gọi, cô ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa nhìn về phía Ngô Hạo: “A Hạo……..”
Cô gọi xong, nước mắt rơi xuống càng nhanh.
Ngô Hạo cúi đầu, nhìn Tưởng Tiêm Tiêm một chút, sau đó nhẹ nhàng giơ tay lên, từ từ lau những giọt nước mắt trên mặt cô.
Động tác của hắn rất dịu dàng, là loại dịu dàng duy nhất mà mấy năm gần đây Tưởng Tiêm Tiêm lần đầu tiên cảm nhận được, trong mắt cô có chút sửng sốt, cho dù là ở sở cảnh sát nhưng tim của cô vẫn không tự chủ được mà run lên, mang theo run động và mừng rỡ không thể nói thành lời.
“Tưởng Tiêm Tiêm.” Ngô Hạo lại gọi tên cô lần nữa, nhìn mặt cô, không có bất kỳ thay đổi nào, sau một lát, hắn mới mở miệng nói tiếp: “Em muốn ba người kia đưa Hứa Ôn Noãn đến nhà em sao?”
”Ừ.” Tưởng Tiêm Tiêm nức nở một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu.
“Đưa cô ấy đến nhà em làm gì?” Ngô Hạo hỏi.
Tưởng Tiêm Tiêm lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không làm gì cả, chỉ là có chuyện muốn nhờ cô ấy một chút....”
Ngô Hạo như không nghe thấy lời của cô vậy, lại tiếp tục hỏi: “Em muốn đưa cô ấy đến nhà em sau đó dùng cô ấy uy hiếp anh kết hôn với em có đúng không?”
Kế hoạch của cô, sao hắn lại biết được?
“Đến bây giờ, em cũng không biết chỗ hở ở đâu sao? rõ ràng là em đã gọi điện thoại cho bọn cướp nói rõ ràng là đưa đến nhà em tại sao bây giờ lại trở thành bắt cóc trái với pháp luật, đúng không?”
Tưởng Tiêm Tiêm chần chừ một lúc lâu mới nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Phải, em thật sự không muốn bắt cóc cô ấy nhưng em thật sự không biết tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy, không có ai tin tưởng em, cảnh sát cũng không tin em a, A Hạo….”
“Anh tin em…..” Ngô Hạo bỗng nhiên lên tiếng.
Trong đáy mắt Tưởng Tiêm Tiêm sáng lên một tầng hào quang, cực kỳ cảm động gọi “A Hạo”, sau đó mới mở miệng nói: “A Hạo, anh nói thật chứ? Anh thật sự tin tưởng em sao?”
“Thật, là thật.’ Ngô Hạo không do dự chút nào, gật đầu.
Lại có nước mắt rơi xuống gò má của Tưởng Tiêm Tiêm: “Vậy anh sẽ giúp em có đúng không A Hạo?”
Ngô Hạo lắc đầu, nhẹ nhàng cười một cách đầy giễu cợt, giống như Tưởng Tiêm Tiêm ngu xuẩn lắm vậy; “Tưởng Tiêm Tiêm, cô cảm thấy tôi sẽ giúp cô sao? Tôi thật sự hoài nghi óc của cô có phải bị chó ăn rồi không, cho đến bây giờ cô còn không hiểu rõ đúng không?”
Tưởng Tiêm Tiêm lại choáng váng lần nữa: “A Hạo…”
“Sao cô không ngẫm lại, kế hoạch của cô tại sao lại thay đổi chứ? Tôi sao lại có thể biết được cô muốn làm gì?”
Tưởng Tiêm Tiêm sửng sốt chưa đầy nửa phút, thân thể cô ấy đột nhiên run lên, sau đó liền nhìn Ngô Hạo như nghe thấy một chuyện động trời không thể nào tin được, nhìn chằm chằm người đàn ông mình say mê một thời, khuôn mặt ôn hoàn, ánh mắt sáng ngời, nhìn hắn rất lâu, rất lâu, sau đó mới lảo đảo lùi lại phía sau, lẩm bẩm lên tiếng: “Ý của anh là, là anh đã dùng điện thoại của tôi, liên lạc lại với bọn bắt cóc?”
Tới đây, Tưởng Tiêm Tiêm nhớ tới trước đây không lâu lúc mình ngồi trong một quán bar va trúng hắn, sau đó cô uống rất nhiều rượu, rồi lao vào ngực hắn giả ngây giả dại để hắn đưa cô về nhà.