Tần Chỉ Ái lại quay đầu nhìn chằm chằm vào những lá thư mà mình đã viết, mới hỏi lên những thắc mắc trong lòng mình: “Dư Sinh, anh.. làS Quânsao?”
“Ừ……” Cố Dư Sinh thở khói, tiếng vù vù lại lọt vào điện thoại khiến hắn sợ cô không nghe rõ, lại khẳng định lại lần nữa: “Đúng vậy.”
Tần Chỉ Ái chưa hề hiếu kỳS Quânlà ai, chỉ là cô ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không thể ngờ ràng Cố Dư Sinh lại chính là người bạn qua thư ròng rã tám năm trời của cô.
Thư là hắn chủ động viết cho cô, lần đầu cô vẫn luôn không trả lời, nhưng hắn vẫn chăm chỉ viết, vì vậy, lúc đó cô vẫn luôn cho là cô vàS Quâncó duyên phận, có phải là do hắn dụng tâm mà làm không?
Tần Chỉ Ái lại hỏi tiếp: “Lúc đó, lúc anh viết thư, đã biết người đó là em rồi?”
Lần này Cố Dư Sinh trả lời rất kiệm lời: “Nếu như không phải là em, anh chắc chắn sẽ không viết những lá thư này.”
Vì đối phương là cô, nên hắn mới viết thư cho cô…….. thì ra có lúc những việc cô cho là duyên kỳ ngộ, thực ra lại là do người kia dụng tâm làm, đều có sắp xếp trước cả.
Món quà này quá bất ngờ khiến Tần Chỉ Ái không thể không trầm mặc một lúc lâu, chậm chạp không nói gì.
Cố Dư Sinh không đợi Tần Chỉ Ái nói chuyện, lại hút hai hơi thuốc, suy nghĩ những gì mình muốn nói một cách rõ ràng xong, lại nói tiếp: “Khi đó anh thật sự rất muốn biết em có ổn không, nhưng thật sự không có mặt mũi để đến gặp em, liền nghĩ ra cách này.”
“Tiểu Ái, mặc kệ em tin hay không tin, anh lúc đó, thật sự đã muốn từ bỏ ước mơ làm lính của mình mà ở Bắc Kinh học đại học.”
“Nhưng lúc đó, em cũng biết, vì chuyện của cha mẹ anh, anh không phải không nhớ em, mà là vì quá yêu em nên mới tự ti, mới đẩy em ra khỏi thế giới của mình.”
“Anh không phải cố ý quên em, nếu như anh biết người em yêu vẫn luôn là anh, có chết anh cũng không muốn quên em.”
Thời gian cô sắp sinh chỉ còn hơn một tháng, đây là khoảng thời gian rất nhạy cảm, hắn không dám nói những chuyện quá đáng sợ.
Trong lòng hắn thầm tìm từ ngữ một hồi vốn định nói: “Những thứ này anh định sau khi cưới em xong, mới đưa cho em.” Nhưng lại nói thành: “…Vì vậy, em đừng trách anh, anh nói cho em biết những điều này vì anh muốn em biết rằng, những năm tháng mà em vẫn âm thầm yêu anh thì anh cũng như vậy, em không hề cô đơn, không hề đơn độc một mình.”
Đúng vậy, trong những năm đó, những năm tháng cô yêu hắn, hắn cũng yêu cô, cô không phải đơn phương cô độc một mình.
Chỉ là hắn dùng phương thức khác người một chút âm thầm lẳng lặng đi vào thế giới của cô, làm một người bạn của cô trong thời gian dài.
Đột nhiên hạnh phúc như vậy khiến Tần Chỉ Ái không biết nên nói gì, tình cảm mãnh liệt khiến mũi cô ê ẩm, mắt căng căng, trong đầu cô nghĩ đến thiên ngôn vạn ngữ, nhưng khi nói ra lại chỉ đúc kết thành hai chữ: “Dư Sinh………”