Tầm mắt Cố Dư Sinh vẫn dừng lại trên vòng cổ như cũ, tuy dưới đáy lòng có chút bất mãn với lời của Lục Bán Thành nói, nhưng lúc này mặt mày hắn cũng thật sự không có bất cứ biểu hiện hờn giận nào, xem Lục Bán Thành như không thấy, không hề phản ứng lại lời hắn.
Lục Bán Thành và Cố Dư Sinh ở chung một chỗ lâu, biết hắn khi nào thì có thể trêu chọc, khi nào thì không thể trêu chọc, liền nói lời vừa mới muốn nói tiếp, rằng: "Mà Tiểu Khấu, chính là phi tần ngồi giữ trên ba nghìn người đẹp trong cung hoàng đế."
Chỉ cô? Yếu đuối, tiểuphiền toái nhu nhược ngọt ngào, là phi tần ngồi giữ trên ba nghìn người đẹp trong cung hoàng đế sao?! Là tiểu nha hoàn ngủ chung còn không kém nhiều lắm!
Cố Dư Sinh cười nhạo một tiếng, không để ý tới Lục Bán Thành đang nói hưu nói vượn, lấy ra khăn tay, cầm lấy vòng cổ hắn vừa mới hắn chùi cả nửa ngày, có vài chỗ còn dơ bẩn cẩn thận lau chùi.
Lục Bán Thành càng nói, càng cảm thấy chuyện mình so sánh vô cùng chính xác, nhịn không được dưới đáy lòng tự tán thưởng chính mình, rồi sau đó nổi lên dáng vẻ vui đùa, nhìn chằm chằm vào Cố Dư Sinh, nghiêm túc hỏi: "Sinh ca, hiện tại trong lòng anh nghĩ như thế nào về Tiểu Khấu?"
Động tác lau chùi của Cố Dư Sinh hơi dừng lại.
Lục Bán Thành nhìn thấy dáng vẻ Cố Dư Sinh yên lặng, lại tung ra một vấn đề: "Anh có thật sự nghĩ tới hiện tại anh và Tiểu Khấu hay là trong tương lai hay không?"
Cố Dư Sinh nhíu mi, ném đi khăn tay ở trong tay, đầu không ngẩng lên, thì trong miệng đã nói ra lời hết sức không chút để ý: "Muốn nghĩ nhiều như vậy để làm gì?"
Dừng một chút, hắn còn nói: "Chị dâu."
Lục Bán Thành bị hai chữ hắn đột nhiên nói ra làm sửng sốt, sau đó lại nghe giọng nói thản nhiên lạnh lùng của Cố Dư Sinh truyền đến: "Gọi cô ấy là chị dâu."
"Anh bảo em gọi Tiểu Khấu......" Chữ “Khấu” Lục Bán Thành còn chưa hoàn toàn nói ra, thì Cố Dư Sinh vẫn đang cúi đầu nhìn vòng cổ, lại bỗng nhiên gương mắt, nhìn về phía Lục Bán Thành, dưới đáy mắt hắn còn ẩn giấu cảnh cáo, khiến cho Lục Bán Thành sợ tới mức lập tức thức thời sửa miệng: "Chị dâu, chị dâu."
Lúc này Cố Dư Sinh mới vừa lòng rũ mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào vòng cổ kia.
Ngay cả xưng hô cũng bị ăn dấm chua, đều ăn hết, thật sự là chưa thấy qua người đàn ông nào tính toán chi li keo kiệt như vậy!
Xem ra hắn (CDS) so với trong tưởng tượng tối hôm qua của mình còn rơi vào chìm sâu hơn, tựa như, hắn còn chưa phát hiện, vào trong một giây lặng yên không tiếng động, thì tim của hắn đã bị người cướp đi.
Hắn và Tiểu Khấu, nhìn cho tới nay đều là hắn chiếm thượng phong, Tiểu Khấu nhận hết ủy khuất, chỉ là trong lúc đó nếu lấy tình cảm của nam nữ ra để đánh bạc một hồi, thì kỳ thật người thua rất rất thảm thiết không phải là Tiểu Khấu, mà chính là hắn......
Lục Bán Thành nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh không dời mắt sau một hồi thật lâu, cho đến khi phục vụ mang lên toàn bộ bữa sáng, hắn mới cầm thìa quấy vài cái trong ly sữa đậu nành, cuối cùng ngừng lại, dáng vẻ nghiêm túc bao nhiêu liền có bấy nhiêu lên tiếng gọi: "Sinh ca."
Lục Bán Thành rất ít khi dùng giọng điệu nghiêm túc nói chuyện như vậy, Cố Dư Sinh thoáng có chút kinh ngạc, ngẩng đầu đối mắt với ánh mắt của Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành khẽ thất thần, lại gọi tên Cố Dư Sinh một tiếng, sau đó mới mở miệng nói chuyện trọng điểm, giọng nói hết sức rõ ràng: "Sinh ca, anh thật sự đã thích...... chị dâu rồi?"
Bởi vì thói quen, suýt chút nữa Lục Bán Thành lại nói ra tên "Tiểu Khấu", cũng may là đúng lúc hắn dừng sửa lại.
Một câu hỏi nhẹ nhàng như vậy, lại như một luồng sét, nổ tung ở hai bên tai của Cố Dư Sinh, đại não hắn trống rỗng, đánh mất hết tất cả suy nghĩ.
Thích? Hắn thích người phụ nữ ở trong nhà kia sao?