Cố Dư Sinh tắm nước lạnh, lúc từ trong nhà tắm đi ra, nhìn trên giường lớn một chút, Tần Chỉ Ái núp ở trong chăn, khiến cho gió cũng không thổi lọt, chỉ thấy một ít tóc trên đỉnh đầu của cô.
Tâm tình hắn lúc vừa mới dội nước lạnh lên rất khó khăn mới bình ổn được, trong nháy mắt lại trở nên loạn thêm bảy tám phần, hắn bước nhanh vào phòng thay đồ, chọn một bộ quần áo chỉnh tề, lần này đi ra ngoài cũng không nhìn đến Tần Chỉ Ái ở trên giường, liền cầm bóp tiền đi ra khỏi phòng ngủ, tâm tình khó chịu nên tiếng đóng cửa của hắn đặc biệt lớn.
Quản gia ngủ mê man ở dưới lầu nghe thấy tiếng hắn đóng cửa liền tùy tiện khoác một cái áo khoác rồi chạy ra, sau đó nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Cố Dư Sinh từ trên lầu đi xuống.
Lúc Cố Dư Sinh đi xuống lầu lấy ra một điếu thuốc hút, lúc đưa vào miệng lại động đến lưỡi bị Tần Chỉ Ái cắn, hắn đau đến nỗi nhếch môi, liền tức giận ném thuốc lá vào thùng rác.
Quản gia nhìn thấy bộ dạng này của hắn cũng không dám nói gì, còn nhích về phía vách tường, đợi đến lúc Cố Dư Sinh ra khỏi nhà, lái xe rời đi, quản gia mới mở miệng thở hổn hển, chạy về phòng ngủ đóng cửa lại trước, sau đó bà không nhịn được lại liếc mắt nhìn lên lầu.
Thiếu gia và tiểu thư hòa hợp chưa được mấy ngày lại cãi nhau sao?
Nếu không phải trên khay trà trong phòng khách còn có thuốc của Cố Dư Sinh sau khi ăn xong phải uống, bà còn tưởng rằng chuyện mấy ngày nay Cố Dư Sinh ở nhà chỉ là mơ.
-
Cố Dư Sinh bị Tần Chỉ Ái cắn bị thương ở lưỡi, hắn phải ăn cháo bốn ngày, bốn ngày này hắn lại giống như lúc trước, không về nhà.
Ngày thứ năm, là thứ hai, công ty sẽ họp cổ đông vào cuối tháng này.
Lúc trước hắn bị thương, Tiểu Vương mang rất nhiều tài liệu đến nhà cho hắn ký, sau đó hắn về công ty làm, những tài liệu chưa dùng đến cũng sẽ không mang theo.
Mãi đến thứ sáu trước giờ mở hội nghị hai tiếng đồng hồ, lúc Cố Dư Sinh vừa lòng ngồi trong văn phòng xem lại tài liệu mới nhớ tới văn kiện kia còn ở trong thư phòng của biệt thự.
Cố Dư Sinh không do dự trực tiếp cúi người mở chế độ rảnh tay của điện thoại trên bàn làm việc, vừa mới chuẩn bị nói quản gia tìm văn kiện lấy xuống trước, sau đó hắn sẽ để Tiểu Vương qua lấy, hắn liền nghĩ tới người phụ nữ kia trong nhà.
Đã qua bốn năm ngày rồi, tâm tình của cô ta hẳn là đã tốt lên rồi chứ...
Đầu ngón tay của Cố Dư Sinh dừng lại giữa không trung, thất thần trong chốc lát, mới thản nhiên hạ mi mắt, không chút biến sắc gọi điện thoại về nhà.
Quản gia nhận điện thoại, nhận ra đây là dãy số ở văn phòng, không chờ hắn nói chuyện đã hô: "Thiếu gia."
"Trong thư phòng có một văn kiện, bà tìm rồi chuẩn bị lại kỹ càng, khoảng nửa tiếng nữa Tiểu Vương sẽ đến lấy." Cố Dư Sinh dặn dò rất ngắn gọn.
"Được, thiếu gia." Quản gia nhẹ giọng đáp, cho rằng Cố Dư Sinh sẽ không nói tiếng nào cúp máy như ngày thường, ai biết lúc này bà chờ hồi lâu cũng không thấy hắn dập máy.
Chẳng lẽ hắn quên cúp máy?
Quản gia vừa chuẩn bị lên tiếng thăm dò, trong điện thoại liền nhàn nhạt truyền đến âm thanh của Cố Dư Sinh: "Cô ấy có khỏe hay không?"
Cô ấy? Chỉ là một giây, quản gia liền quản ứng lại, lại hỏi: "Tiểu thư sao? Cô ấy, cô ấy mấy ngày nay..."