“Không thể nào, cậu có y thuật tuyệt
thế, nhưng lại không có phòng khám,
cũng không làm ở bệnh viện? Vậy thì quá
đáng tiếc!”
“Đúng vậy, chàng trai, không thì mở
phòng khám bệnh đi, mở ở gần đây. Vừa
hay, gân chỗ chúng tôi không có bệnh
viện, gần đây nhất cũng phải lái xe mười
mấy phút. Có khi đau đầu nhức óc, đến
bệnh viện xếp hàng lấy số, mất quá nhiều
thời gian.”
“Đúng vậy, chàng trai, mở phòng khám
đi, y thuật của cậu giỏi như thế, chúng tôi
chắc chắn sẽ tìm cậu khám bệnh.”
Copy từ web VietWriter
“Được!” Giang Bắc Minh mỉm cười gật
đầu nói.
“Để tôi cân nhắc, nếu được sẽ mở
phòng khám bệnh!”
Thành thật mà nói, Giang Bắc Minh
không có ý tưởng hay kế hoạch mở một
phòng khám, mặc dù khả năng khám
chữa bệnh của anh rất giỏi, nhưng mục
đích chính của anh khi đến thế giới này là
để tu luyện và trở về thời của tiên tôn. Vì
vậy anh không có nhiều thời gian để khám
chữa bệnh cho mọi người.
Đọc full tại truyen.one
Mở cửa hàng trang sức cũng là bởi vì
để sinh tôn trên thế giới này, tiền vẫn
tương đối quan trọng. Huống chỉ ở bên
Thấm Thanh Lan cũng cần tiền để chèo
chống thân phận của mình, để Thẩm
Thanh Lan không vì mình mà mất mặt.
Nhưng mở phòng khám thì khác. Nếu
Giang Bắc Minh quả thật mở phòng khám
bệnh, thì chắc chắn Giang Bắc Minh sẽ
không nhằm mục đích kiếm tiền.
Theo quan điểm của anh, chữa bệnh,
cứu người là trách nhiệm chính của một
bác sĩ, nếu dựa vào y thuật để kiếm tiền,
làm giàu cho gia đình là vi phạm nguyên
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
tắc của chính mình.
Đương nhiên, người khác dựa vào y
thuật kiếm tiên, Giang Bắc Minh sẽ không
bác bỏ, chỉ là bản thân anh không bằng
lòng làm vậy thôi.
“Em cũng nghĩ, anh rất hợp mở phòng
khám.” Khi đi về biệt thự, Thẩm Thanh
Lan nhìn Giang Bắc Minh rồi nói.
“Ồ?” Giang Bắc Minh sửng sốt nhìn
Thẩm Thanh Lan, có phần kinh ngạc.
“Mặc dù em không biết khả năng
khám, chữa của anh đến đâu, hay giỏi như
thế nào, nhưng sau mấy lần thấy anh
chữa bệnh, em nghĩ cũng chắc cũng khá,
mở một phòng khám bệnh cũng khá ổn.”
Thẩm Thanh Lan cười nói.
“Được, nếu em cảm thấy ổn, vậy thì
anh sẽ mở luôn!” Giang Bắc Minh cười gật
đầu nói.
“Không cần để ý đến ý kiến của em,
anh thích là được rồi.” Thẩm Thanh Lan
nói. Sau đó lấy một thẻ ngân hàng từ
trong túi ra đưa cho Giang Bắc Minh nói:
“Có mười tỷ trong đó, anh cầm lấy mà mở
phòng khám bệnh.”
“Không cần, không cần!” Giang Bắc
Minh xua tay nói. “Tự anh có tiền.”
“Được, nếu thiếu tiên thì cứ nói cho
em biết.” Thẩm Thanh Lan không hỏi
Giang Bắc Minh lấy tiền ở đâu, nhưng nếu
Giang Bắc Minh hiện tại đã có khả năng
tự mình kiếm tiền, thì cô chỉ cần vui vẻ là
được.
Vê đến nhà, lúc này Trương Nhã và
Thẩm Bát Long đang ăn tối. Hai người trở
về thì cùng nhau ăn tối, sau đó xem TV
một lúc rồi trở vê phòng ngủ.
Trong phòng, Giang Bắc Minh xoa bóp
cho Thẩm Thanh Lan đang nằm trên
giường.
“Bắc Minh, hôm nay, cảm ơn anh.”
Thẩm Thanh Lan nói với Giang Bắc Minh.
“Cảm ơn anh làm gì”
“Cảm ơn vì khiến ngày hôm nay của
em vui vẻ như vậy. Nói thật, đây là ngày
vui vẻ nhất trong cuộc đời em.” Thẩm
Thanh Lan nói. Những lời này, Thẩm
Thanh Lan không nói dối. Sinh ra trong
một gia đình như vậy, ngay từ nhỏ cô đã
phải tập trung vào việc học, khi lớn lên lại
tập trung vào công việc. Vì thế có rất
nhiều điều vui vẻ mà người bình thường
trải qua mỗi ngày, cô chưa từng trải qua.
“Anh biết em nói đang về cái gì“
Giang Bắc Minh nói. “Anh nói rồi, em cảm
ơn anh làm gì? Anh là chông của em, làm
cho em vui vẻ, hạnh phúc, đó không phải
là chuyện anh nên làm sao? Nói cảm ơn
với anh, không phải là quá xa cách rồi
sao?”
“Đúng vậy, anh là chồng của em…”
Trong miệng Thẩm Thanh Lan bắt đầu
nghiền ngẫm kỹ từ chồng.
Cho đến hôm nay, cuối cùng cô cũng
cảm thấy từ chồng bắt đầu có sức nặng
trong lòng mình. Cũng bắt đầu cảm thấy,
cái từ này ở trong lòng cô, có thể khiến cô
cảm thấy ấm áp, có cảm giác thân thuộc.
“Được.” Giang Bắc Minh thu tay về,
nói. “Nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Chờ một chút.” Thẩm Thanh Lan đột
nhiên gọi Giang Bắc Minh đang chuẩn bị
rửa tay.
Sau đó, ngồi thẳng người, hướng về
mặt Giang Bắc Minh, nhanh chóng hôn
lên đó.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Thanh
Lan lập tức đỏ bừng, vội vàng nãm xuống
giường, nhanh chóng dùng chăn che mặt
lại.
Giang Bắc Minh sờ sờ khuôn mặt bị
Thẩm Thanh Lan hôn, cười nhẹ, sau đó đi
vào phòng tắm rửa tay.
Buổi tối, Giang Bắc Minh ngồi trên
mặt đất, lại bắt đầu luyện tập.
Đến sáng hôm sau, khi phía chân trời
còn mờ ảo hơi sương, Giang Bắc Minh đã
ra khỏi nhà. Mấy ngày nay, ngưỡng cửa tu
luyện đã bắt đầu nới lỏng một chút, xem
ra anh sẽ sớm có thể tiến vào giai đoạn
sơ cấp, ước chừng việc này chỉ khoảng
một, hai ngày.
Buổi sáng, sau khi đưa Thẩm Thanh
Lan đi làm, anh nhận được cuộc gọi từ
Lisa.
“Anh Bắc Minh, hiện tại tôi đang ở
khách sạn, muốn nhờ anh chữa bệnh, cho
tôi hỏi, tôi đi tìm anh, hay anh đến tìm
tôi?” Lisa hỏi qua điện thoại.
“Tôi sẽ đến tìm cô.” Giang Bắc Minh
suy nghĩ một chút rồi nói. Xem ra mình
thật sự nên mở phòng khám bệnh, dù sao
hiện tại mình cũng đang chữa bệnh cho
mọi người. Dần dần bệnh nhân ngày càng
nhiều, đến lúc đó chỗ cũng không có, quả
thật cũng không ổn lảm.
“Được, tôi đang ở phòng tổng thống
trên tâng cao nhất của khách sạn Grand
Skylight, anh có thể đến đây” Lisa nói
xong cúp điện thoại.
Trang phục của Lisa hôm nay vẫn như
trước, mặc một chiếc quần da ngản bó
sát màu đỏ. Thân trên cũng là là cái áo
quây trên hở vai, dưới hở bụng, chỉ lớn
hơn nội y một chút, áo khoác da bó sát
màu đỏ, mặc vào trông cực kỳ quyến rũ,
phác ra dáng người trước lồi sau vểnh,
đường cong lả lướt.
Nhất là lúc này, Lisa đang quay người
lại với Giang Bắc Minh, khom người xuống
rót cà phê cho anh, khiến Giang Bắc Minh
ngẩng đầu nhìn lại, chợt thấy trong lòng
nóng ran, suýt nữa chảy máu mũi!