“Được rồi, anh Bắc Minh, em nhớ rồi, nếu lúc đó bọn họ thật sự tới, em nhất định sẽ gọi điện thoại cho anh” Dương Hoàng Việt gật đầu nói.
Mặc dù ngoài miệng đồng ý như vậy, nhưng trong lòng Dương Hoàng Việt vẫn có một ý niệm ngoan cố như vậy, đó là dù thế nào đi nữa cũng không thể để anh Bắc Minh can dự vào.
Mặc dù Dương Hoàng Việt có một đám anh em dưới tay, nhưng sau bao nhiêu năm hỗn tạp, trái tim của Dương Hoàng Việt thực sự rất cô đơn, bởi vì cậu ta phát hiện ra trong số những người gọi là anh em kia thực chất đều là bạn nhậu, hoàn toàn không có một người anh em đích thực.
Copy từ web VietWriter
Cho đến khi gặp Giang Bắc Minh, cho tới thời điểm bắt đầu gọi Giang Bắc Minh là anh Bắc Minh một cách thật lòng.
Cậu ta phát hiện ra rằng Giang Bắc Minh là một người anh em tốt thực sự.
Chính bởi vì chuyện này, cho nên bất kể Giang Bắc Minh có chuyện gì, chỉ cần tìm cậu ta, cậu ta nhất định sẽ lựa chọn giúp đỡ mà không có bất kỳ một câu oán than nào cả.
Cũng chính vì điều này nên cậu ta mới không hy vọng Giang Bắc Minh sẽ bị cuốn vào chuyện này của mình.
Vì quyết tâm này đã được thực hiện trong lòng nên nó sẽ không bao giờ dễ dàng bị thay đổi.
Thời gian tiếp tục xem bệnh vào buổi chiều đã đến, Giang Bắc Minh lại bận rộn, Dương Hoàng Việt cũng không có rời đi mà tiếp tục ở lại đây giúp đỡ. Mặc dù cậu ta mù mịt về mấy chuyện này, nhưng chỉ cần có thể giúp được chỗ nào thì cậu ta nhất định sẽ giúp hết sức mình.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Tiếp tục giúp đỡ cho đến khi phòng khám đóng cửa vào ban đêm, Dương Hoàng Việt mới rời đi, bởi vì khi phòng khám đóng cửa thì quán bar của cậu ta sẽ bắt đầu kinh doanh,
Cùng lúc đó.
Sân bay quốc tế Lâm Hải.
Tại điểm đón.
Một chiếc Mercedes-Benz G63 hùng hổ dừng lại bên đường, một người phụ nữ thanh lịch mặc áo khoác đen, đeo kính râm đen, đứng bên cạnh chiếc xe, mắt chăm chú nhìn vị trí sân bay.
Người đi bộ qua lại, mọi người không ngừng đưa mắt hướng về phía này, xe sang và mỹ nữ luôn là tâm điểm của sự chú ý.
Khoảng 7 giờ 30 phút tối, một người đàn ông trông hiền lành mặc đồ thể thao, tóc cắt ngắn và đeo kính râm bước ra khỏi sân bay với một vali.
“Bên này” Người phụ nữ mặc áo khoác ngoài vẫy vẫy tay ra hiệu cho người đàn ông. Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của người đàn ông, và sau đó anh ta bước tới bên này.
“Em gái, trang phục hôm nay của em chất đấy!” Người đàn ông cười nói với người phụ nữ mặc áo khoác: "Em thích mặc như thế này từ khi nào vậy? Và chiếc xe này nữa, anh nhớ trước đây em toàn thích xe thể thao mà?"
“Phong cách vẫn luôn có thể thay đổi” Người phụ nữ mặc áo khoác cười nói: "Đi thôi, anh trai, lên xe đi, ông nội và bố đều đang đợi chúng ta ở nhà"
“Được!” Người đàn ông đẩy kính, sau đó từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp, ném vào thùng rác bên cạnh.
Người phụ nữ mặc áo khoác gió ngồi trong xe, cười nhạt với người đàn ông và nói: "Này, ở trên máy bay lại được người phụ nữ điên khùng nào đó để ý rồi đưa cho anh à?"
Người đàn ông cười khổ nói: "Đúng vậy, hình như mỗi lần đều có rất nhiều phụ nữ đưa danh thiếp cho anh, thật sự là rất khó chịu."
“Không biết có bao nhiêu đàn ông ao ước một hình tượng như vậy đấy” Người phụ nữ mặc áo khoác mỉm cười, anh trai của cô ta rất đẹp trai, mỗi khi anh ta đi máy bay, có rất nhiều cô gái và phụ nữ lặng lẽ đưa danh thiếp cho anh ta. Thậm chí, có rất nhiều phụ nữ sẽ chủ động thể hiện tình yêu nhưng anh trai không hề động lòng, lý do rất đơn giản, trong đầu anh ta đã có sẵn người phụ nữ mình thích rồi.
Và anh ta lại là một người đàn ông rất chung tình, sau khi anh ta thích người phụ nữ này, anh ta sẽ không bao giờ có bất kỳ suy nghĩ về bất kỳ người phụ nữ nào khác.
“Đó là việc của người khác” Người đàn ông cười nói: "Em biết trong trái tim anh chỉ có một mình Thanh Lan thôi mà"
“Thật đáng tiếc, bây giờ Thanh Lan không đợi anh mà đã kết hôn với người khác rồi” Người phụ nữ mặc áo khoác vừa lái xe vừa lắc đầu.
“Cái gì?” Người đàn ông sửng sốt khi nghe những lời đó: "Ý em là Thanh Lan đã kết hôn với người khác sao?"
“Đúng vậy” Người phụ nữ mặc áo khoác gật đầu nói: "Kết hôn với một người đàn ông tên Giang Bắc Minh, họ đã kết hôn được hơn một năm, và bây giờ họ dường như đang sống rất hạnh phúc"
Người đàn ông cúi đầu không nói tiếp nữa.
“Anh trai, anh làm sao vậy?” Người phụ nữ mặc áo khoác quay đầu lại hỏi: "Đau lòng sao?"
Quên đi, không nói chuyện này nữa” Người đàn ông lắc đầu nói: "Còn em, hiện tại thể nào rồi?"
“Em?” Người phụ nữ mặc áo khoác nở nụ cười tự giễu nói: "Em đang có một khoảng thời gian tồi tệ"
“Ban đầu anh ta chỉ là đồ bỏ đi thôi” Lý Hoa Hoa lắc đầu nói: "Chỉ là trong khoảng hơn một tháng trở lại đây, không biết tại sao anh ta đột nhiên như trở thành một con người khác, chống đối với em, làm cho công ty như long trời lở đất. Trong hơn một tuần, công ty đã lỗ gần mười bốn
“Thật thú vị!” Lý Chính Kiên cười nhẹ: "Xem ra anh phải nắm bắt thời gian để gặp mặt tên Giang Bắc Minh này mới được. Mà này, em gái, chúng ta đừng vội về nhà, đi đến chỗ bố nuôi của anh một chuyến trước đi, đem theo một thứ đồ tốt đưa cho ông ấy. Nhân tiện trên đường em nói cho anh nghe xem Giang Bắc Minh đối phó với nhà họ Lý của chúng ta như thế nào"
"Vâng!"
Lý Hoa Hoa gật đầu, sau đó xe quay đầu ở ngã tư phía trước, lấy điện thoại ra bật định vị.
Điểm cuối của điều hướng là một nơi được gọi là biệt thự Long Thiên.
Và đại ca ngầm của thành phố Lâm Hải, Đinh Công Thành, là chủ nhân của biệt thự Long Thiên này.