Lisa nghe Giang Bắc Minh nói liền
đưa tay ra, vừa cảm động vừa nghi ngờ.
Lúc đầu còn chưa chạm vào,
nhưng sau khi chạm vào được cục u,
hai mắt đột nhiên mờ to, hoảng sợ
nhìn Giang Bắc Minh, lớn tiếng nói:
“Anh Giang, tôi chạm được rồi, chạm
đến cục u ấy rồi, chẳng lẽ, tôi thật sự…
bị ung thư vú?”
“Ừ“” Giang Bắc Minh gật đầu nói:
“Tuy nhiên, cũng may là phát hiện
sớm và vẫn có cách điều trị. Nếu phát
triền đến giai đoạn giữa hoặc cuối thì
sẽ rất phiền phức!”
“Ý anh là… Anh có thể điều trị
đúng không?” Lisa nhìn Giang Bắc
Minh hỏi dò.
“Ừ, tôi có thể trị được.” Giang Bắc
Copy từ web VietWriter
Minh gật nhẹ đầu, nói.
“Thực sự không dám giấu.” Lisa
nói với Giang Bắc Minh: “Đối với bệnh
ung thư giai đoạn đầu, có rất nhiều
bác sĩ trong Hiệp hội Y khoa Thế giới
của chúng tôi có thề điều trị và sau khi
điều trị có thể đảm bảo rằng sẽ không
tái phát từ 15 đến 20 năm.”
Giang Bắc Minh cười nhẹ nói:
“Nếu tôi điều trị, tôi có thể đảm bảo
rằng cô sẽ không tái phát trong suốt cuộc đời.”
“Suốt đời?” Lisa sửng sốt, rồi lắc
đầu không tin và nói: “Anh Giang,
chắc là anh đang nói đùa. Hiệp hội Y
khoa Thế giới của chúng tôi cũng
không dám đảm bảo cả đời không bao
giờ tái phát. Nếu như có thề đảm bảo
thì cũng chỉ từ 15 đến 20 năm không
tái phát thì điều này đã rất thành công rồi.”
“Cô cảm thấy tôi đang khoác lác
à?” Giang Bắc Minh cười nhạt, nói:
“Vừa rồi cô cũng cảm thấy tôi đang
khoác lác đó thôi, kết quả bây giờ thì sao?”
“Tôi..”Bị Giang Bắc Minh nói
trúng, Lisa không thể đáp lại được lời
câu nào: “Đúng vậy, mặc dù đối với cô
thì việc Giang Bắc Minh có thể trị
được bệnh ung thu cả đời không tái
phát là chuyện không thể nào. Tuy
nhiên khi Giang Bắc Minh nói dùng
mắt nhìn cũng có thể đoán được
bệnh, cô cũng không tin, nhưng bây
giờ thế nào đây?”
“Anh Giang, anh đề tôi suy nghĩ
một chút. Tôi sẽ ở Bắc Kinh khoảng ba
đến năm ngày, tôi suy nghĩ kĩ rồi sẽ gọi
điện thoại cho anh.” Lisa không liều
lĩnh quyết định mà chọn cách suy nghĩ
thật kỹ.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
“Được rồi, không có vấn đề gì.”
Giang Bắc Minh cười nói: “Đây là số
điện thoại di động của tôi. Nếu đã suy
nghĩ kĩ, cô có thề gọi điện thoại cho tôi
bất cứ lúc nào.”
Tiếp theo là sắp xếp cho Tony
xuất viện, bởi vì Tony là khách quý của
nhà họ Tống và nhà họ Thẩm. Cho
nên thủ tục xuất viện của Tony được
giải quyết rất nhanh chóng, sau khi
hoàn tất thủ tục sẽ có người đem đến
phòng bệnh.
Điều khiến Giang Bắc Minh tiếc
nuối chính là giám đốc bệnh viện này
không phải là giám đốc trước kia, Tôn
Mạnh Hùng mà là phó giám đốc trước
kia Trương Phúc.
Sau khi xuất viện, Thầm Thanh
Lan muốn nói chuyện riêng với Tony,
Giang Bắc Minh muốn tránh mặt nên
một mình anh lái xe đi trước.
Vừa đi được không bao xa đã
nhận được một cuộc điện thoại.
“Cho hỏi anh có phải Giang Bắc
Minh không?” Đây là một dãy số xa lạ,
giọng người ở bên kia điện thoại làm
cho Giang Bắc Minh bất chợt không
nhớ ra được là ai.
“Tôi là Giang Bắc Minh, xin hỏi
cậu là ai? Giang Bắc Minh hỏi. Giọng
nói của đối phương làm cho Giang Bắc
Minh có cảm giác đã từng nghe qua ở
đâu, nhưng lại không đoán ra được.
“Thầy tôi đã khắc xong ngọc bích
của anh, nếu anh muốn lấy thì đến nhà
tôi lấy!” Nói xong, đối phương nhanh
chóng cúp điện thoại.
“Cậu Bạch!” Giang Bắc Minh cười
khổ một cái: “Xem ra cậu Bạch đối với
mình vẫn có thành kiến lớn như vậy!”
“Nhưng không sao, qua đó mình
cũng không mất gì cả.”
Chỉ là Giang Bắc Minh vẫn cảm
thấy ngạc nhiên, không ngờ ông Tôn
Thanh Tùng lại làm xong nhanh như
vậy. Chỉ có một tuần mà ông ấy đã làm
xong mọi thứ mà anh yêu cầu.
Dù sao bây giờ cũng không bận
việc gì, vì vậy Giang Bắc Minh lái xe đi
đến biệt thự của cậu Bạch.
Đến trước cồng biệt thự của cậu
Bạch, Giang Bắc Minh dừng xe, sau
đó đi bộ vào trong.
“Gâu gâu!”
“Gâu gâu!”
Ngay khi Giang Bắc Minh vừa đi
vào biệt thự, trong chốc lát có tiếng
chó sủa vang lên. Sau đó anh nhìn
thấy hơn gần mười con chó nhanh
chóng lao về phía mình.
Đây không phải là chó cảnh bình
thường, chúng đều là chó săn như chó
Dogo, chó chăn cừu Đức, chó
Caucasian,… Chúng đều rất to lớn,
chiều cao tối đa là tám mươi cm. Nếu
chúng nhảy lên có thể trực tiếp cắn
vào đầu người khác!
“Ha ha ha…” Cậu Bạch xuất hiện
trên ban công tầng hai của biệt thự,
nhìn Giang Bắc Minh nói: “Thế nào
Giang Bắc Minh, tôi cho thuộc hạ đón
tiếp anh nhiệt tình chứ?”
Sự tức giận của cậu Bạch đối với
Giang Bắc Minh vẫn không thay đồi vì
Giang Bắc Minh đã chữa trị cho thầy
anh ấy. Thay vào đó là anh ta còn căm
ghét Giang Bắc Minh hơn.
Nhưng quan hệ của Giang Bắc
Minh với thầy anh ta rất tốt. Anh ta
đương nhiên không thề làm gì Giang
Bắc Minh, vì vậy anh ta mới nghĩ ra
cách này để làm cho Giang Bắc Minh
chán nản.
Dù sao chỉ cần thấy Giang Bắc
Minh buồn bực thì trong lòng anh ta
cảm thấy rất vui vẻ!
Sau khi những con chó này chạy
đến trước mặt Giang Bắc Minh, chúng
lớn tiếng sủa ầm lên, thậm chí còn
nhảy lên định nhào đến người anh, chỉ
còn thiếu mở miệng ra cắn anh.
Trên mặt Giang Bắc Minh không
hề tỏ ra sợ hãi, mà nhìn về phía cậu
Bạch nói: “Nhanh, kêu chó của anh
biến đi!”
“Ha ha ha..” Cậu Bạch không
kiêng nề gì mà cười lớn nói: “Để bọn
chúng biến đi là việc không thể, Giang
Bắc Minh, tôi chờ anh ở phòng khách
lầu một. Tuy nhiên nếu anh không thể
đến được phòng khách, vậy nhanh
sô pha đợi sẵn ở đó!
“Anh, anh sao có thể vào đây?”
Cậu Bạch khó tin nhìn Giang Bắc Minh
và hỏi.
Những con chó mà anh ta nuôi
đều là chó Pitbull, chúng đều là chó
chiến đấu, rất hung dữ. Đừng nói là
mười con, chỉ cần một con thôi thì ba
hay năm người trưởng thành cũng khó
mà khống chế nó!
Mà Giang Bắc Minh lại có thể
vượt qua mười mấy con chó nhanh
như vây mà đi đến phòng khách ngồi?