Dưới sự chỉ dẫn của Mã Quốc
Chính, Giang Bắc Minh đã lái xe
đến một tiều khu ð thành phố Lâm
Hải.
Đây là một tiều khu tương đối
bình thường, các tòa nhà đều
mang kiến trúc của vài chục năm
về trước, toàn bộ khu nhà dường
như đã khá cũ nát. Thậm chí ngay
cả một bãi đậu xe ngầm dưới mặt
đất cũng không có. Chỗ đậu xe
thông thường cũng ít đến mức
đáng thương. Ngay cả vào thời
điểm này, dù đang là ban ngày và
mọi người hầu hết đều đã đi làm rồi
nhưng Giang Bắc Minh vẫn phải
tìm rất lâu mới thấy được một chỗ
đề đậu xe, anh dừng xe lại.
Copy từ web VietWriter
“Lại đây, ở bên này.” Mã Quốc
Chính dẫn theo Giang Bắc Minh,
hai người cùng nhau đi về phía một
ngôi nhà bên trong tiều khu.
“Chú Chính, mình đi đến nhà
của ai thế?” Giang Bắc Minh nghỉ
ngờ hỏi.
“Lát nữa cháu sẽ biết ngay
thôi.” Mã Quốc Chính cười và nói.
“Thế thì người bên kia mắc
phải bệnh gì vậy chú?” Giang Bắc
Minh hỏi lại.
“Chú cũng không thề nói rõ
ràng.” Mã Quốc Chính đáp: “Chú
chỉ nghe ông ta nói một lần, không
nhớ rõ là bệnh gì nữa. Một lát nữa
cháu cùng ông ta nói chuyện thì sẽ
biết thôi.”
“Vâng.” Giang Bắc Minh bất
lực gật đầu, không ngỡ anh chỉ hỏi
Mã Quốc Chính vài câu đơn giản
mà kết quả đều không nhận được
câu trả lời.
Bởi vì đây là một tiểu khu đã
khá lâu đời nên những ngôi nhà
trong khu này không cao lắm, cũng
không có thang máy để đi. Hai
người trực tiếp leo lên tầng sáu và
bấm chuông cửa một ngôi nhà.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Chẳng mấy chốc đã có người
ra mỡ cửa.
“Chị dâu.”
Nhìn thấy người phụ nữ trung
niên khoảng năm mươi tuổi ra mờ
cửa, Mã Quốc Chính nhanh chóng
mỉm cười chào hỏi bà ta.
“Ô, là Quốc Chính sao.” Người
phụ nữ trung niên hơi kinh ngạc khi
nhìn thấy Mã Quốc Chính, vội vàng
nói: “Đi vào đây, vào đây, nhanh
vào bên trong ngồi đi!”
“Được rồi” Mã Quốc Chính
mỉm cười rồi cùng Giang Bắc Minh
bước vào.
Bước vào trong nhà, Giang
Bắc Minh nhìn thấy một người đàn
ông trung niên đang ngồi trên sô
pha, ông ta khoảng năm mươi tuổi,
đang chăm chú xem tỉ vi.
“Quốc Chính đến rồi” Nhìn
thấy Mã Quốc Chính, người đàn
ông trung niên lập tức đứng lên,
cười với Mã Quốc Chính rồi nói:
“Lại đây, lại đây ngồi đi. Mới hai
ngày trước một người bạn của tôi
biếu tôi một ít trà rất ngon, mau
qua đây uống thử một chút di.”
“Được, vậy hôm nay có thề coi
là em đã gặp may mắn rồi!” Mã
Quốc Chính mìm cười đáp lại: “Bắc
Minh, tới đây, mau ngồi xuống di.”
“Vị này là…” Bởi vì trong phòng
khách có tấm bình phong nên sau
khi nghe thấy Mã Quốc Chính và
Giang Bắc Minh nói chuyện, người
đàn ông trung niên mới nhìn qua
phía Giang Bắc Minh, ông ta liền tò
mò hỏi.
“Đây là Giang Bắc Minh, một
Bác sĩ Đông y vô cùng lợi hại!” Mã
Quốc Chính cười nói: “Hôm nay em
mời cậu ấy qua đây đề xem bệnh
cho anh và chị dâu.”
“Cậu đúng là..” Người đàn
ông trung niên mỉm cười nói với Mã
Quốc Chính: “Cậu thật là có lòng
quá!”
“Ha ha ha…”
Mối quan hệ giữa Mã Quốc
Chính và người đàn ông trung niên
này có vẻ rất tốt, hai người họ trò
chuyện với nhau khá vui vẻ.
Sau khi ngồi xuống, người đàn
—_
ông trung niên pha trà mời Giang
Bắc Minh và Mã Quốc Chính.
“Anh Hoàng, anh chỉ cần nói
với Bắc Minh về tình hình sức khỏe
hiện tại của anh và chị dâu thôi, y
thuật của Bắc Minh vốn rất cao
siêu, không chừng cậu ấy sẽ có thể
chữa lành cho anh chị.” Mã Quốc
Chính nói tiếp: “Em quên chưa kể
cho anh biết. Mấy ngày trước, Tập
đoàn Thầm Thị xảy ra chuyện lớn,
những bệnh nhân bị trúng độc sau
khi đưa đến bệnh viện đều bị tuyên
bố là đã chết rồi, nhưng tất cả bọn
họ đã được Giang Bắc Minh cứu từ
cõi chết trð về.”
“Thật sao?” Người đàn ông
trung niên kinh ngạc nhìn Giang
Bắc Minh: “Chàng trai, nếu cậu có
thể cứu được cả người chết thì y
thuật của cậu thật sự không tệ
đâu!”
Giang Bắc Minh khiêm tốn
cười đáp lại “Hôm đó cũng một
phần là do cháu gặp may mắn nữa.
Trước tiên chú có thể nói cho cháu
biết bệnh tình của hai người được
không?”
Giang Bắc Minh đã quan sát
nước da của người đàn ông trung
niên này và vợ của ông ta nhưng
anh không phát hiện ra được bất
kỳ sự bất thường nào trong cơ thể
của hai người họ nên đã mở lời hỏi
thăm.
“Được, đề tôi nói một chút”
Người đàn ông trung niên gật đầu
kề tiếp: “Thực ra cũng không có
bệnh tình gì nhiều, hai vợ chồng tôi
chỉ là hay bị đau đầu mà thôi, thực
ra thì không có gì nghiêm trọng cả.
Nhưng có điều là thỉnh thoảng mỗi
khi những cơn đau đầu kéo đến thì
tôi thấy khắp người khó chịu vô
cùng, dường như không còn sức
lực đề làm bất cứ việc gì nữa.
Theo lý mà nói thì một vấn đề
nhỏ như vậy, uống một ít thuốc là
sẽ ồn thôi. Nhưng chúng tôi đã đi
đến nhiều bệnh viện và thử uống
rất nhiều thuốc rồi, có thể nói là
chưa loại thuốc nào mà chúng tôi
chưa thử qua. Tuy nhiên không hề
có chút tác dụng gì cả, ngược lại
còn càng ngày càng trầm trọng
hơn.”
“Chúng tôi cũng đã hoài nghi
không biết đó có phải là dấu hiệu
báo trước của một căn bệnh hiểm
nghèo nào đó hay không. Sau đó,
chúng tôi lại tiếp tục đi khám ở rất
nhiều nơi, tuy nhiên kết quả khám
đều cho thấy sức khỏe của cả hai
luôn rất tốt, không mắc phải bất cứ
bệnh hiểm nghèo nào cải!”
Người đàn ông trung niên cười
khổ, nói với Giang Bắc Minh.
Giang Bắc Minh nghe xong
cũng cảm thấy có chút kỳ quái,
đau đầu vốn không phải là vấn đề
gì quá lớn. Quả thực theo lý mà nói
thì uống một chút thuốc là có thể
đỡ ngay rồi. Nếu ð một bệnh viện
kê không đúng thuốc thì còn có
thể hiểu được, nhưng hai người họ
Giang Bắc Minh bất lực cười
nói: “Chú Chính, vấn đề này thật sự
đã làm khó cháu rồi. Cơ thể của hai
người quả thực rất khỏe mạnh,
không có bất cứ vấn đề gì cả.”
“Ha ha, không sao đâu!”
Người đàn ông trung niên xua tay
nói. “Không kiểm tra ra được thì
cũng không vấn đề gì. Ố bệnh viện
tôi làm kiểm tra sức khỏe đều nhận
được kết quả cơ thề khỏe mạnh
nên tôi cũng yên tâm rồi. Cái bệnh
đau đầu này cứ để mặc nó đau
chút thôi!
Quốc Chính và Bắc Minh, nếu
đã mất công tới đây rồi thì trưa
hôm nay hãy ở lại nhà tôi ăn bữa
cơm đi. Để tôi kêu vợ tôi đi mua
rượu về, trưa nay chúng ta cùng
uống với nhau một bữa. Quốc
Chính, đề tôi nói cho cậu biết, chợ
bán đồ ăn bên cạnh tiểu khu
chúng tôi mới mờ một quán rượu
mới, chỉ chuyên dùng sản phẩm
tỉnh khiết để nấu rượu. Giá cả
không đắt nhưng mùi vị thì rất
đáng khen ngợi đấy!”