Lúc này ngay cả Đường Lập cũng nhìn cậu Bạch như sinh vật lạ, anh ta nói: “Cậu Bạch, nói sao thì anh cũng đã lăn lộn trong giới đầu chó lâu như vậy rồi, sức chiến đấu của chó chăn cừu Đức như thế nào có lẽ không cần tôi nói anh cũng phải biết rõ rồi chứ? Anh lấy con chó đó đi đấu với Caucasian, nói thật nhé, đấu với Caucasian thật sự đúng là một sự sỉ nhục mà!”.
Chuyện này chẳng khác nào một người trưởng thành hẹn đánh nhau với một người trưởng thành khác, cuối cùng người trưởng thành kia nói tôi không đánh với anh nữa, tôi để đứa con trai ba tuổi của tôi đánh với anh cả!
Thử nói xem, đây có phải là một sự sỉ nhục hay không?
Copy từ web VietWriter
Đánh thẳng rồi thì bạn cũng chẳng thắng được một cách quang vinh gì!
Cậu Bạch cười nhạt, nói: “Thế nhưng tại sao tôi lại cảm thấy sức chiến đấu của chó Caucasian của anh còn không bằng nổi chó chăn cừu Đức của tôi ấy nhỉ?”
“Con mẹ nó nữa!” Thái Kiến Quốc văng tục một câu: "Chó Caucasian của ông vừa nãy đã thắng con Dogo của Tư Thông đấy, lẽ nào nó còn không bằng được cả con chó chăn cừu Đức đó của anh hay sao? Tên họ Bạch kia, anh nghe rõ cho tôi, con chó chăn cừu Đức của anh nếu như thật sự đấu với Caucasian của tôi, chắc chắn sẽ bị đánh bại trong phút chốc, chắc chắn sẽ trở thành đồ ăn của con Caucasian tôi đây!”
“Vậy thì đấu thôi!” Cậu Bạch nói: “Dù sao nếu tôi có thua ba trăm năm mươi tỷ này thì có phải là tôi không đưa ra đâu!”.
Thái Kiến Quốc nói: “Được, đấu thì đầu, mẹ nó, ông đây đường đường có Caucasian mà còn sợ không đánh nổi con chó chăn cừu Đức của anh hay sao? Đường Lập, đi, anh đi sắp xếp mọi thứ, chuẩn bị đầu một trận!”
Đường Lập do dự nhìn cậu Bạch một cái,
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Cậu Bạch gật đầu một cách chắc chắn, nói: “Anh đi đi, đi chuẩn bị đi!”
“Vậy được rồi” Đường Lập chỉ có thể gật đầu, dù sao người trong cuộc là cậu Bạch cũng đã đồng ý rồi, vậy còn gì để nói nữa? Thế là anh thẳng thừng dắt con chó chăn cừu Đức của cậu Bạch đi vào bên trong đấu trường.
Vốn dĩ nơi này còn những cuộc thi đấu cho khác, nhưng dưới sự sắp xếp của Đường Lập, trận đấu của Thái Kiến Quốc và cậu Bạch được đẩy lên đầu tiên.
“Các vị!”
Lúc này, người chủ trì đi lên sân khấu, anh ta nói với mọi người: “Bây giờ chúng ta sẽ chèn vào một trận đấu, bởi vì tiền cược của trận đấu này lên tới ba trăm năm mươi tỷ!”
"Oa!"
Người chủ trì vừa nói như vậy, tất cả mọi người trong hội trường đều háo hức.
Người tới nơi này không chỉ là những người mang cho đến thi đấu mà còn có không ít người tới xem, dù sao có nhiều người thích mấy trò kích thích như vậy, thế nhưng họ cũng không mua nổi chó vậy nên tới nơi này để xem, cảm nhận một chút kích thích là được rồi.
Đương nhiên, nếu đã là người tới đây thì đều phải mua vé vào cửa hết, hơn nữa, khi tới xem đấu chó cũng có thể tham gia cá cược, tiền cược của bọn họ là lẽ, chủ nhà là Đường Lập.
Vậy nên lúc này những người đang ngồi xem lên tới con số rất lớn.
Chỉ là sau khi bọn họ nghe thấy tiền cược ba trăm năm mươi tỷ, tất cả đều sững sờ, bởi vì ở chỗ này, tiền cược cao nhất mà bọn họ từng thấy cũng chỉ tầm chín chục tỷ mà thôi, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy số tiền cược ba trăm năm mươi tỷ.
Người này cũng giàu quá rồi đấy!
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều liên tục ngó nhìn, vểnh tai nghe xem đây rốt cuộc là hai người có tiền nào, chơi một ván mà cược lớn đến như vậy!
“Nhóm cược lần này phân ra là Thái Kiến Quốc và cậu Bạch!” Người chủ trì nói: “Con hai con chó thi đấu của bọn họ là chó Caucasian của Thái Kiến Quốc và con...”
Người chủ trì công bố đến đây thì chợt ngây người lại.
Khi anh ta nhìn thấy trên phiếu viết tên con chó chăn cừu Đức, anh ta có hơi nghi ngờ có phải mình nhìn nhầm rồi không, hay là Đường Lập đã viết sai?
Sao có thể lấy cho chăn cừu Đức đấu với Caucasian được chứ?
Đây không phải là tự tìm đường chết, cho tiền trắng trợn hay sao?
Tiếp tục đọc đi, là chó chăn cừu Đức!” Trong tai nghe truyền tới giọng của Đường Lập.
Người chủ trì nghe thấy lời nói chắc nịch của Đường Lập, anh ta bỗng nhiên không biết nói sao, không ngờ thật sự là chó chăn cừu Đức,
Tên cậu Bạch này trước đây vẫn luôn thông minh như vậy, sao giờ lại đột nhiên trở nên ngu ngốc đến thế?
“Mẹ kiếp, mau nói đi, chó của cậu Bạch là con nào?”
"Đúng đấy, con mẹ nó anh nói ra luôn đi, đừng có cắt nửa chừng như vậy chứ?” Bên dưới, mọi người đều không chịu nổi nữa rồi! “Được rồi, tôi tiếp tục đọc” Người chủ trì khó xử gật đầu: “Chó mà cậu Bạch dùng chính là một con chó chăn cừu Đức?”
“Các vị, mời mọi người chuẩn bị ổn thỏa, trận đấu cho chính thức bắt đầu!”
Theo lời công bố của người chủ trì, tiếng chuông bên cạnh đấu trường vang lên, sau đó trận đấu chính thức bắt đầu!
Lúc này, cho dù cậu Bạch có hối hận, muốn đổi chó thì cũng không thể nào được nữa rồi.
Giờ đây sắc mặt cậu Bạch căng thẳng đến tím ngắt, hai tay anh nắm chặt lại thành nắm đấm, lòng bàn tay chảy mồ hôi ròng ròng.
Còn Thái Kiến Quốc lại rất thản nhiên, thậm chí anh ta còn ôm cô gái xinh đẹp ở bên cạnh mình, kiss lấy một cái!
Dường như thắng thua của trận đấu này sớm đã được tính sẵn hết rồi!