Mục lục
Bác sĩ thiên tài – Giang Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bác Sĩ Thiên Tài Giang Bắc Minh
Chương 197: Tề Bảo Nhị, cút ra đây cho tôi





Cửa hàng trang sức tuy chưa mở
nhưng quả thực có rất nhiều việc cần
phải làm, Giang Bắc Minh không có
nhiều thời gian và sức lực để đầu tư
vào cửa hàng trang sức, mà Dương
Hoàng Việt chính là một người thô
kệch điền hình. Đối với những chỉ tiết
nhỏ cần lưu ý với đồ trang sức, cậu ta
chẳng hề biết gì.



Copy từ web VietWriter


Vì vậy, Giang Bắc Minh đưa Tề
Bảo Nhi và Hồ Khánh Linh đến cửa
hàng trang sức và giao nhiệm vụ tiếp


theo cho cả hai.


Hiện việc trang trí cửa hàng trang
sức đã hoàn thành, các quầy và thiết
bị tính tiền khác nhau mà Dương
Hoàng Việt đặt hàng đều đã được đặt
xong. Lô trang sức đầu tiên cũng đã
được xuất xường từ nhà máy. Chỉ còn
chưa đầy một tuần nữa là khai trương,
có thể nói mọi công tác chuẩn bị trước
khi khai trương về cơ bản đã sẵn sàng.


“Hai người đẹp” Giang Bắc Minh
nói, nhìn Tề Bảo Nhi và Hồ Khánh Linh.
“Tôi đã nói với hai người tất cả những
điều cần thiết khi quản lí của hàng
trang sức rồi, những công việc tiếp
theo, tôi sẽ giao nó cho hai người.”


“Anh Bắc Minh” Tề Bảo Nhi nhìn
Giang Bắc Minh nói: “Mặc dù biết anh
rất an tâm giao cửa hàng trang sức
cho hai người chúng tôi quản lý,
nhưng bọn tôi thật sự không có kinh
nghiệm trong lĩnh vực này, hơn nữa
anh đã đầu tư nhiều tiền như vậy vào
cửa hàng trang sức này, nếu chúng tôi
làm cho mọi việc rối tung lên thì sẽ tệ
lắm. Hay là, anh hãy nhờ một người
quản lý cửa hàng chuyên nghiệp đến
đề quản lý, hoặc là để một người quản
lý chuyên nghiệp dẫn dắt bọn tôi một
thời gian ngắn cũng được”


Giang Bắc Minh cười nói. “Hai
người không tự tin vào bản thân mình.



Đọc tiếp tại VietWriter nhé !


Đừng lo lắng, cửa hàng trang sức


thực ra rất dễ quản lý, không phức tạp
như hai người nghĩ đâu.”


Bạn đang đọc tại truyen.one


Bây giờ đã mời Tề Bảo Nhi và Hồ
Khánh Linh đến rồi, Giang Bắc Minh
không có ý định mời các quản lý
chuyên nghiệp đến nữa, như anh đã
nói, anh cảm thấy quản lý một cửa
hàng trang sức vẫn rất dễ dàng,
không phức tạp như tưởng tượng.


“Hai người cứ thoải mái đi, muốn
làm gì thì làm. Cả hai có thể tự mình
quyết định bất cứ việc gì, không cần
hỏi ý kiến của tôi.” Giang Bắc Minh
cười nói. “Dù sao cửa hàng trang sức
cũng vừa mới khai trương. Tôi không
định kiếm lời vào lúc này. Các cô có
thể dùng nó đề lấy kinh nghiệm.”


“Được, được…” Tề Bảo Nhi và Hồ
Khánh Linh nhìn nhau, cuối cùng bất
lực gật đầu.


Dù chưa từng làm việc ð nhiều
công ty, nhưng đã xem rất nhiều
chương trình truyền hình, hai người
phụ nữ nhận thấy rằng Giang Bắc
Minh gần như là ông chủ tùy ý nhất
mà họ biết.


“Được rồi, tiếp theo chúng ta cứ
thoải mái phát huy đi” Giang Bắc
Minh vẫy tay với Hồ Khánh Linh và Tề
Bảo Nhi rồi nói: “Tôi còn có chuyện
khác, vậy tôi đi trước đi.”


Cửa hàng trang sức không có gì
thể dùng nó đề lấy kinh nghiệm.”


“Được, được…” Tề Bảo Nhi và Hồ
Khánh Linh nhìn nhau, cuối cùng bất
lực gật đầu.


Dù chưa từng làm việc ð nhiều
công ty, nhưng đã xem rất nhiều
chương trình truyền hình, hai người
phụ nữ nhận thấy rằng Giang Bắc
Minh gần như là ông chủ tùy ý nhất
mà họ biết.


“Được rồi, tiếp theo chúng ta cứ
thoải mái phát huy đi” Giang Bắc
Minh vẫy tay với Hồ Khánh Linh và Tề
Bảo Nhi rồi nói: “Tôi còn có chuyện
khác, vậy tôi đi trước đi.”
Giang Bắc Minh tràn đầy chờ mong.


Vì Giang Bắc Minh cứu cô ấy nên
cô ấy bắt đầu thích Giang Bắc Minh,
trước đó cô đã tìm Giang Bắc Minh,
nhưng Giang Bắc Minh không đề lại
cho cô bất cứ thông tin liên lạc nào,
cho dù cô muốn tìm cũng không cách
nào tìm được. Bây giờ, đang làm việc
trong cửa hàng trang sức của Giang
Bắc Minh, cô nhất định sẽ có thể
thường xuyên gặp gỡ Giang Bắc Minh,
điều này khiến cô ấy rất vui.


Lại càng không muốn bỏ qua bất
kỳ cơ hội nào được ð bên Giang Bắc
Minh.


Nghe được những gì Hồ Khánh


Linh nói, Giang Bắc Minh đột nhiên
đau đầu.


Đặc biệt là nhìn thấy ánh mắt đầy
hi vọng của Hồ Khánh Linh, điều này
khiến Giang Bắc Minh không biết nên
trả lời Hồ Khánh Linh như thế nào.


Anh không muốn ăn cùng Hồ
Khánh Linh, bởi vì càng tiếp xúc với cô
ấy càng nguy hiểm, Hồ Khánh Linh
càng lún càng sâu.


Nhưng, nếu anh trực tiếp từ chối
Hồ Khánh Linh, chắc chắn sẽ khiến
trái tim cô ấy tổn thương.


“Khánh Linh, cậu quên rồi sao, lát
nữa chúng ta đi xem mẫu quần áo


Bảo Nhi lúc này bước lên phía
trước nói với Hồ Khánh Linh.


“Hả?” Hồ Khánh Linh sửng sốt khi
nghe những lời này, sau đó nói với vẻ
thất vọng: “Đúng nhỉ, hôm qua chúng
tôi đã đi đặt mẫu quần áo, lát nữa sẽ
đi xem…”


“Không sao, vậy mọi người bận
việc gì thì cứ làm đi, lần sau có dịp tôi
sẽ mời mọi người đi ăn cơm” Giang
Bắc Minh đột nhiên nói, anh nhìn Tề
Bảo Nhi với vẻ cảm kích.





Nghe thấy giọng nói này, Tề Bảo
Nhi vừa mới chuẩn bị bắt tay vào làm
việc với Hồ Khánh Linh thì sắc mặt đột


nhiên thay đổi!
Đó là giọng của Tiền Tuấn Duy!
Làm thế nào bây giờ?


Tiền Tuấn Duy lúc này mới chạy
tới đây, vừa rồi nghe giọng điệu, nhất
định không phải chuyện tốt, hơn nữa
Giang Bắc Minh tuy vừa mới rời đi
nhưng lúc này ước chừng đã đi xa rồi!


“Tề Bảo Nhi, cút ra đây cho tôi!
Cô có gan vụng trộm, mà không có
gan cút ra ngoài đối mặt với tôi sao?”
Tiền Tuấn Duy hét vào cửa hàng trang
sức.


Thực ra, Tiền Tuấn Duy đã đến từ


lâu, bởi vì Tề Bảo Nhi không chịu bỏ
qua những gì đã xảy ra ngày hôm đó,
việc này cuối cùng cũng khiến hội
trường Đông tức giận. Ngày hôm sau,
ngay sau khi Tề Bảo Nhi từ chức, Tiền
Tuấn Duy cũng bị sa thải. Tiền Tuấn
Duy mấy ngày nay tâm trạng không
tốt, ngày nào cũng uống rất nhiều
rượu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK