Nếu như vậy thì đừng nói là hôm nay mình mang tới chó chăn cừu Đức, cho dù là có mang tới chó Ngao Tây Tạng cũng không nhất định có thể cho Thái Kiến Quốc xem được!
Copy từ web VietWriter
Hai ngày trước mình đã hẹn đầu chó với Thái Kiến Quốc, về sau bời vì chó đã bị Giang Bắc Minh thuần phục nên anh ta không có cách nào tiếp cận được, vậy nên không đầu được nữa, cuối cùng trực tiếp bị tính là từ bỏ quyền thi đấu, thua Thái Kiến Quốc bảy trăm tỷ.
Hôm nay anh ta tới đây mà để Thái Kiến Quốc nhìn thấy, chắc chắn anh ta sẽ không tha cho anh.
Dù sao có cơ hội kiếm tiền như vậy, sao anh ta có thể không cần được?
Hơn nữa, nhân cơ hội này, Thái Kiến Quốc còn có thể châm biếm anh ta một trận nữa. Phải biết rằng, trước đây, Thái Kiến Quốc luôn là thuốc hạ thất bại dưới tay anh ta, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội phản kích lại, hắn ta nhận từ nương tay mới là lạ ấy.
Nếu làm như vậy thì trái tim của cậu Bạch anh đây sẽ tan nát mất, thậm chí anh ta còn cảm thấy có chút muốn bỏ dở giữa chừng, muốn nhân lúc Thái Kiến Quốc còn chưa nhìn thấy mình, mau chóng rời khỏi nơi này.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
"Ồ, đây không phải Bạch Đại thiếu hay sao?”
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Cậu Bạch vừa chuẩn bị rời đi liền nghe thấy giọng nói của Thái Kiến Quốc.
Anh ta quay đầu lại nhìn, quả nhiên đám người Thái Kiến Quốc và Hoắc Tư Thông đi ra từ trong khu đấu chó. Vì thắng được Hoắc Tư Thông nên lúc này Thái Kiến Quốc vô cùng đắc ý, một tay ôm bạn gái của hắn ta, một tay cầm điếu xì gà, hắn ta bước đi rất ngông cuồng.
“Cậu Bạch, sao anh lại không vào trong?” Thái Kiến Quốc nhe răng cười, đi tới trước mặt cậu Bạch, nói: “Cứ quanh quẩn bên ngoài như vậy sao? Đây đâu phải phong cách của cậu Bạch đầu, nếu như là trước đây, Cậu Bạch anh chắc chắn sẽ xông thẳng vào, hò hét cổ động rồi! Nào, chỉ cần là chó thì tôi phải thắng được hết, nếu như hôm nay ông đây không thắng được hết chó của các người thì ông không mang họ Bạch nữa... Có đúng không hả cầu Bạch?”.
Nghe thấy Thái Kiến Quốc nói như vậy, cậu Bạch đột nhiên trở nên lúng túng.
Đúng vậy, trước đây, khi chó của anh ta còn mạnh nhất, anh ta sẽ nói những lời như vậy ở hội trường đấu chó, ra vẻ ngầu các kiểu.
Lúc này Hoắc Tư Thông cũng cười nhạt một cái, nói: “Cậu Bạch, có lẽ sau này anh không còn dám nói như vậy nữa đâu. Theo những gì tôi biết, con chó mạnh nhất dưới tay anh có lẽ là một con chó Ngao Tây Tạng thuần chủng đúng không? Lần trước, con chó Ngao Tây Tạng đó đã thắng con Dogo Argentino trong gang tấc, đúng là đáng tiếc mà. Con Dogo của tôi đã bị con Caucasian Shepherd của Thái Kiến Quốc đánh bại trong chớp mắt, có lẽ con Ngao Tây Tạng của anh đấu với con Caucasian đó cũng sẽ thua thôi!”
Tư Thông, không thể nói như vậy được" Thái Kiến Quốc cười ha ha nói: “Chó Ngao Tây Tạng của người ta dù gì cũng đã thắng con Dogo của anh rồi hay sao? Nói đúng ra thì chó Ngao Tây Tạng của người ta còn mạnh hơn con Dogo của anh đấy”
“Cậu Bạch, hay là hôm nay hai chúng ta đấu với nhau một trận đi? Như vậy nhé, lần này chúng ta không đầu lớn, cược ba tỷ rưỡi, anh thấy thế nào?" Thái Kiến Quốc nhìn cậu Bạch, cười hì hì hỏi.
Ba trăm năm mươi năm triệu?
Nghe thấy câu này, cơ mặt cậu Bạch đột nhiên co rút hết lại!
Tên Thái Kiến Quốc này rõ ràng là đang khinh thường, châm biếm anh ta mà.
Bởi vì trận đấu chó này có quy định rõ ràng, tiền cược đấu thấp nhất cũng phải là mười bảy tỷ rưỡi, mà những người đấu chó như bọn họ chưa từng cước dưới chục tỷ bao giờ. Bây giờ Thái Kiến Quốc lại nói một câu cược ba tỷ rưỡi, đây không phải là đang xem thường chó của anh ta hay sao?
Điều quan trọng nhất là, sau khi con chó chăn cừu Đức này được Giang Bắc Minh cải tạo, Giang Bắc Minh còn nói chắc chắn như vậy, thế nên cậu Bạch cũng muốn xem xem, con chó Giang Bắc Minh cải tạo rốt cuộc mạnh đến chừng nào!
“Cậu Bạch, tiền cược ba trăm năm mươi tỷ này đã bàn xong rồi nhé, chó của anh đầu?” Hoắc Tư Thông mở miệng hỏi: “Anh đừng nói với tôi anh vẫn dùng con chó Ngao Tây Tạng kia để đấu đấy nhé, nếu như thật sự là vậy thì tôi nói cho anh biết, anh đừng đấu nữa, bởi vì tới lúc đó anh không chỉ thua ba trăm năm mươi tỷ mà còn mất đi một con chó nữa. Chi bằng giờ anh chủ động nhận thua thì chí ít còn giữ lại được chó!”
Cậu Bạch cười khinh bỉ: "Ai nói tôi sẽ dùng chó Ngao Tây Tạng? Hôm nay tôi dùng con này để đấu với Caucasian của Thái Kiến Quốc!
Nói xong, cậu Bạch mở hộp ra, sau đó một con chó chăn cừu Đức đi ra.
“Mẹ kiếp, chó chăn cừu Đức!” Sau khi thấy cậu Bạch lấy ra con chó chăn cừu Đức, Hoắc Tư Thông trợn trừng mắt.
“Cái gì cơ, cái gì cơ?” Thái Kiến Quốc nghe thấy Hoắc Tư Thông nói như vậy, anh ta đột nhiên cũng nhìn sang bên đó, sau đó cười thành tiếng: "Tôi nói này cậu Bạch, hôm nay anh tới để tấu hài đấy à? Anh định dùng chó chăn cừu Đức để đấu với Caucasian của tôi? Tôi xin anh đấy, anh đổi con chó khác đi, nếu không thì đúng là sỉ nhục con Caucasian của tôi mà!”