Mục lục
Bác sĩ thiên tài – Giang Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 235: Anh đợi ở đó là được


“Bố mẹ em nhịn ăn nhịn mặc, làm việc vất vả là mong em có cuộc sống tốt hơn, em phấn đấu nỗ lực, giỏi giang hơn người khác” Giang Bắc Minh nói: “Vậy mà lúc vừa rồi anh thấy hình như không đền đáp được gì cho bố mẹ cả. Mở miệng ra là văng tục chửi bậy, giống y hệt những người vô giáo dục. Em nghĩ như vậy là có cá tính nhưng thực ra đằng sau lưng người ta đang mắng bố mẹ em là không biết dạy con đấy”



Copy từ web VietWriter


“Em lấy đồng tiền bố mẹ vất vả kiếm được để mua những thứ đồ không có tác dụng này để theo đuổi thần tượng. Em làm như thể là vứt những đồng tiền xương máu của bố mẹ xuống sông xuống biển đấy” Giang Bắc Minh nói: “Được rồi, em nhớ đấy, trên đời này chỉ có bố mẹ mới là người thật lòng đối xử tốt với em chứ không phải là những thần tượng, những ngôi sao mà em hâm mộ. Đương nhiên, nếu hôm nay không phải vì em mắng vợ anh thì anh cũng không nói những điều này với em làm gì. Em mảng vợ anh hai lần, anh tát em hai cái, chúng ta coi như huề nhau, em không cần phải xin lỗi nữa. Nhưng cuối cùng, anh tặng em một câu, nếu như em thật sự muốn theo đuổi thần tượng thì bố mẹ em mới là những thần tượng mà em nên theo đuổi, hai người họ mới xứng đáng là thần tượng suốt cả cuộc đời của em”


Nói xong, Giang Bắc Minh thả cổ tay cô nhóc ra rồi cầm tay Thẩm Thanh Lan đi sang chỗ khác.


“Đợi đã” Đứa bé đột nhiên gọi Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh Lan.


Rồi cô nhóc đến trước mặt Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh Lan cúi đầu, nói một lời xin lỗi nghiêm túc: “Thật lòng xin lỗi vì những gì em nói vừa nãy. Em xin lỗi, mong hai người có thể tha thứ cho em”



Đọc tiếp tại VietWriter nhé !


Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh Lan nhìn nhau cười, Thẩm Thanh Lan lúc này mới lên tiếng: “Em gái, em biết chủ động xin lỗi anh chị đã cho thấy em cũng là một đứa trẻ biết phân biệt đúng sai. Em xem anh chị đâu có lý do gì mà không tha thứ cho em”


“Anh chị, cảm ơn hai người vì hai cái tát lúc nãy, em cũng cảm ơn anh chị vì đã nói với em những lời như thế để dạy dỗ em” Đứa bé nói: “Em hiểu rồi, sau này em nhất định sẽ nỗ lực tập trung học hành, nếu có theo đuổi thần tượng thì cũng dựa vào khả năng của mình để theo đuổi chứ không lấy tiền của bố mẹ. Em làm như vậy là có lỗi với họ”


Nói xong, cô nhóc xoay người chạy ra ngoài sân bay chứ không đứng đó chờ thần tượng nữa.


Có lẽ cô bé hiểu được nên làm gì ở tầm tuổi này, không nên lãng phí thời gian ở đây.


Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh Lan nhìn nhau rồi cười. Thẩm Thanh Lan nói với Giang Bắc Minh: “Xem ra những lời anh nói cũng có tác dụng đấy. Nếu anh đi làm thầy giáo thì có thể giáo dục ra một thế hệ học sinh rất tốt đấy!” .


Giang Bắc Minh cười rồi nói: “Thật ra nguyên nhân chủ yếu vẫn nằm ở cô nhóc đó thôi. Nếu con bé không thích thì anh có nói thế nào cũng không có tác dụng, anh hy vọng có thể dẫn lối


cho một người đi đến những điều tốt đẹp”


Thật ra Giang Bắc Minh vẫn còn một câu vẫn chưa nói. Đó chính là lúc anh nói chuyện với cô nhóc kia anh có dùng một chút lực đẩy tinh thần để con bé có thể nghe hết những gì anh nói, để ghi nhớ từng câu từng chữ vào trong lòng rồi suy nghĩ cho kĩ càng.


Nếu không những đứa trẻ đang ở độ tuổi phản nghịch này làm sao có thể chỉ vì mấy câu nói của Giang Bắc Minh mà có được những thay đổi to lớn như vậy được?


Đương nhiên Giang Bắc Minh làm như vậy cũng không có hại gì cho cô bé kia. Có thể thông qua chuyện này cô bé sẽ tập trung học hành, chăm chỉ làm việc, trở thành một người lịch sự, có giáo dục. Như vậy là một điều rất tốt.


Chuyến bay của Kiều Hân hai giờ tới nơi. Giang Bắc Minh lấy điện thoại ra xem, chuyến bay không bị muộn giờ mà tới ba giờ hai người vẫn không thấy bóng dáng Kiều Hân đầu.





“Đúng vậy, bây giờ cô ấy đi gặp bạn rồi” Giang Bắc Minh bất lực nói.


“Nhưng không phải Kiều Hân nói chỉ có 3 tiếng ở đây thôi sao? Chụp quảng cáo xong thì còn phải nhanh chóng đi diễn ở nơi khác sao?” Thẩm Thanh Lan hỏi: “Bây giờ đã mất một tiếng rồi, bây giờ cô ấy đi gặp bạn thì nhất định không đủ thời gian chụp rồi.”


“Vừa nãy anh cũng hỏi giống như vậy nhưng bên kia nói anh nói nhiều quá” Giang Bắc Minh nhún vai và nói: “Đi thôi, chúng ta tới chỗ chụp ảnh đợi. Chúng ta chuẩn bị xong mọi thứ, đợi Kiều Hân tới thì chụp được luôn. Nếu kĩ năng diễn xuất của Kiều Hân ổn thì tầm một tiếng chắc cũng đủ. Vả lại Kiều Hân chỉ đi gặp mặt bạn, có lẽ một lát nữa là tới rồi”


“Vâng, thế chúng ta đi luôn đi” Thẩm Thanh Lan gật đầu và nói.


Với tính cách của hai người bọn họ nểu Kiều Hân làm như vậy, họ nhất định sẽ gọi thẳng cho bên công ty nhưng Kiều Hân là do Lục Kỳ Yến tìm giúp và cũng là nghệ sĩ dưới trướng của Lục Kỳ Yến nên dù có chuyện gì thì hai người cũng vẫn phải nể mặt Lục Kỳ Yến.


Không làm được gì khác, hai người đành nhanh chóng tới địa điểm chụp ảnh. Thẩm Thanh Lan và đạo diễn đối chiếu lại kịch bản một lần nữa và chỉ đạo mọi người chuẩn bị xong xuôi phục trang và đạo cụ. Đến khi Kiều Hân tới thì có thể nhanh chóng vào chụp luôn mà không bị lãng phí thời gian.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK