Dương Tư Minh chế nhạo Giang
Bắc Minh rồi nói: “Giang Bắc Minh, tôi
không bắt cậu phải chữa cho ông lão
trong 30 phút. Đó là tự cậu nói đấy,
cậu đã nói như vậy rồi mà trong vòng
30 phút cậu vẫn chưa khỏi cho ông
lão, vậy coi như cậu thua. ”
Giang Bắc Minh cười nói. “Tôi nói
không chữa khỏi bệnh cho ông lão khi
Copy từ web VietWriter
nào?”
“Được thôi, nếu cậu nói đã chữa
bệnh cho ông lão, vậy tại sao
không cho ông ấy đi bệnh viện
khám?” Dương Tư Minh hùng hồ hỏi.
“Bời vì, tôi nghĩ không cần thiết.”
Giang Bắc Minh nói. “Dương Hoàng
Việt, đi, qua nhà bên cạnh mua cho tôi
một chai nước khoáng đã đông thành
đá đi.”
“Vâng!”Đọc full tại truyen.one
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Dương Hoàng Việt gật đầu,
nhanh chóng chạy đến cửa hàng nhỏ
bên cạnh, mua một chai nước khoáng
đã đông đưa cho Giang Bắc Minh.
“Tôi có một phương pháp kiểm
tra nhanh hơn ở đây” Giang Bắc Minh
nói. Anh nhìn ông già và hỏi: “Ông ơi,
cháu biết, ông không nên uống
nước đá đúng không? Chỉ cần ông
uống nước đá, bụng sẽ đặc biệt đau,
đau đến không chịu nổi, đúng
không?”
“Đúng vậy, đừng nói là nước đá,
tôi còn không dám uống nước bình
thường, mỗi lần uống nước, tôi đều
uống nước ấm” Ông lão nói với Giang
Bắc Minh.
“Cho nên, hiện tại nếu đề cho ông
uống chai nước đá này, sau khi uống
vào bụng mà bụng ông không đau
nữa thì chẳng phải là tôi đã chữa khỏi
bệnh cho ông lão rồi sao?” Giang Bắc
Minh hỏi.
“Cái gì? Cậu muốn bố tôi uống
nước đá?” Ngay khi Giang Bắc Minh
nói lời này, con gái của ông lão là
người đầu tiên từ chối, cô vội vàng
đứng dậy lắc đầu với Giang Bắc Minh.
“Không, không được, bố tôi tuyệt đối
không được uống nước đá, nếu uống
vào, sức khỏe sẽ chuyển biến xấu!”
Giang Bắc Minh cười nói với con
gái của ông lão. “Tôi biết nếu trước
đây ông lão uống nước đá chắc chắn
sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức
khỏe. Tuy nhiên, tôi đã chữa khỏi bệnh
cho ông cụ. Không những uống được
nước đá, mà ông muốn uống gì cũng
được, muốn uống thế nào thì uống thế
đấy. Nào, ông lão, thử uống xem?
c8ng lo lắng, tôi chịu trách nhiệm về
những gì xảy ra! ”
“Bố bố không được uống!” Cô gái
tuyệt vọng ngăn cản.
Ông lão nhìn Giang Bắc Minh, sau
đó cầm lấy chai nước đá nói: “Tôi tin
tường chàng trai trẻ này, huống chị,
bụng tôi thật sự không đau nữa!”
Ông già nói, mờ nắp chai nước
đá, rồi đưa lên miệng bắt đầu uống.
Vào cái ngày nắng nóng này, ông
lão vừa nằm một lát mà cả người đã
ướt đẫm mồ hôi, cả người không chỉ
nóng, miệng còn rất khô, vì vậy, ông
lão đã uống một hơi hết nửa chai nước
đá.
“Thật thoải mái!” Ông lão cười,
nhìn Giang Bắc Minh.
Giang Bắc Minh hỏi ông lão. “Ông
ơi, ông có cảm thấy trong người không
thoải mái không?
“Đúng vậy, bố, bố có cảm thấy
không thoải mái không? Nếu như vậy
nhất định phải nói, đừng cố giấu.” Con
gái của ông lão lo lắng hỏi.
“Không hề, tôi cảm thấy rất
khỏe!” Ông lão cười nói, khuôn mặt
lúc này ửng hồng, nhìn không ra là
người thường bệnh tật, so với vẻ mặt
khó chịu lúc mới xuống xe, thì giống
như hai người khác nhau vậy.
Khoảng mười phút sau, ông lão
vẫn còn rất sung sức.
“Hả?” Dương Tư Minh nghe vậy
đột nhiên khổ sở quay đầu nhìn Giang
Bắc Minh, nói: “Làm sao vậy? Sao tôi
không nhớ, còn có chuyện gì nữa?”
“Giáo sư Dương Tư Minh, vì
chúng ta đang ở trong cuộc chơi, vậy
đương nhiên là nếu thua thì phải nói
được làm được, đúng không?” Giang
Bắc Minh nói: “Theo quy định đánh
cược của chúng ta, nếu ông thua thì
phải tôn tôi làm thầy, chuyện này nếu
ông có quên thì tôi cũng không bao
giờ quên được.”
Đọc full tại truyen.one
“Ha ha, Bắc Minh, tôi chỉ nói đùa
với cậu thôi. Tôi nói thật. Hôm nay tôi
đến gặp cậu, mục đích chính là so tài
y thuật với cậu. Còn chuyện cá cược
với cậu chỉ là nói cho vui thôi, huống
chi hôm nay cậu thắng rồi, cho dù
hôm nay tôi thắng thì cậu có trả
phòng khám cho tôi tôi cũng không
lấy lại! “Dương Tư Minh vừa cười vừa nói.