“Chú Trương, mục đích hôm nay
tụi cháu tới đây là để giúp chú bắt cá
mà!” Giang Bắc Minh cười cười, sau
đó đưa một đôi ủng cho Thầm Thanh
Lan, nói: “Đây, mang vào đi, xong rồi
chúng ta đi bắt cá!”
“Được!” Thầm Thanh Lan ngược
lại không hề do dự, nhẹ gật đầu, sau
đó lấy ủng mang vào.
Đôi ủng này, không phải là loại
dùng để đi mưa chỉ cao đến đầu gối,
mà là loại chuyên dụng cao đến thắt
lưng, do đó sau khi mặc vào sẽ không
bị ướt và dính bần nửa người dưới.
“Ôi trời! Các cháu muốn giúp chú
Copy từ web VietWriter
bắt cá thật đấy à?” Chú Trương nhìn
thấy Giang Bắc Minh và Thầm Thanh
Lan thật sự mang ủng vào, lập tức
kinh ngạc không thôi.
“Mình đi thôi, chú Trương.” Giang
Bắc Minh cười cười, kéo tay Thẩm
Thanh Lan cùng nhau đi về phía ao cá.
Người ở thôn này đều thuộc diện khá
giả, nhất là gia đình của chú Trương,
có đến mấy ao cá, thường cách một
đoạn thời gian, sẽ bắt hết cá trong
một ao ra đem đi bán.
Thời điểm Giang Bắc Minh và
Thẩm Thanh Lan đi đến đó, thì nước
trong ao đã được rút hết.
Trong ao chỉ còn thừa lại một
chút nước, ước chừng chỉ khoảng
mười phân, nên đã không còn trở ngại
trong việc bắt cá.
Giang Bắc Minh quay đầu nhìn
Thẩm Thanh Lan, phát hiện trên mặt
cô lúc này cũng không bởi vì ao cá
đầy bùn đất lầy lội mà lộ ra biểu tình
ghét bỏ, ngược lại còn tràn ngập
mong chờ cùng hưng phấn.
“Rất phấn khích có phải không?”
Giang Bắc Minh cười hỏi.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
“Ừm!” Thầm Thanh Lan liền gật
đầu đáp: “Tôi chưa từng được chạm
vào cá, cũng chưa từng thấy người ta
bắt cá!”
“Vậy lần này cứ thử trải nghiệm,
đi thôi, chúng ta cùng xuống dưới!”
Anh nói xong liền theo chú Trương
cầm một cái giỏ bằng trúc trong tay,
rồi dẫn cô hướng vào bên trong ao cá.
Bởi vì đường đi có rất nhiều bùn
trơn trượt, cho nên thời điểm Thẩm
Thanh Lan vừa đi xuống, một cước
giãm vào trong bùn lập tức thân thể
có chút chao đảo, suýt nữa thì té ngã.
Giang Bắc Minh thấy thế, lập tức
tiến đến đỡ cô.
“Cần thận một chút, đi từ từ thôi,
đừng vội.” Anh cần thận dặn dò cô.
Sau khi được Giang Bắc Minh dìu
đi mấy bước, Thẩm Thanh Lan rốt
cuộc cũng đã có thể thích ứng với
việc đi lại trong nước bùn.
“Thanh Lan, cô xem nè.” Giang
Bắc Minh lúc này đã bắt được một con
cá chép ước chừng nặng hai cân, cười
khoe với cô.
“Wow, con cá lớn thật đó!” Thầm
Thanh Lan nhìn thấy mà kích động
không thôi, lập tức cũng cúi người, bắt
đầu ở trong nước mò mẫm.
Trong ao vẫn còn dày đặc cá,
phải nói là vô cùng nhiều, cho nên
mặc dù Thẩm Thanh Lan chưa có kinh
nghiệm, nhưng vẫn rất dễ dàng bắt
được một ít cá.
“Bắc Minh, anh xem, tôi bắt được
cá rồi này!” Thẩm Thanh Lan thập
phần vui vẻ cầm chiến lợi phầm trong
tay, hướng anh ‘khoe khoang’ nói.
Chỉ là vừa lúc đó, con cá đột
nhiên vẫy đuôi, từ trong tay Thẩm
Thanh Lan đào tầu đi mất, cô liền
nhanh chóng ngồi xổm xuống thò tay
vào trong nước tiếp tục lục lọi, một lát
sau, cả mặt và thân trên khắp nơi đều
toàn là bùn.
Có điều, lúc này Thầm Thanh Lan
một chút cũng không thèm quan tâm
trên người mình đang dơ bẩn cỡ nào,
mà chỉ hoàn toàn chìm đắm trong thú
vui bắt cá, tiếng cười vui vẻ, vô ưu vô
lo không ngừng từ trong miệng cô
phát ra.
Giang Bắc Minh ð bên cạnh
chứng kiến cô cười sảng khoái như
thế, cũng thỏa mãn mỉm cười.
Đối với người từng sinh hoạt ở
nông thôn như Giang Bắc Minh mà
nói, bắt cá chẳng qua chỉ là một công
việc quá đỗi bình thường, nhưng đối
với người thành thị mỗi ngày sinh hoạt
đều sạch sẽ như Thẩm Thanh Lan, thì
bắt cá lại là một cách thư giản vô cùng
khoái hoạt, vô cùng giải tỏa.
“Bắc Minh, anh mau nhìn nè, tôi
lại bắt được một con rồi!”
“Bắc Minh, nhanh giúp tôi ngăn
lại, con cá kia đang chạy về phía anh
đó!”
“Bắc Minh, tôi còn bắt được cả
rùa đen nữa này…”
“Bắc Minh… ha ha ha… anh nhìn
xem trên mặt anh toàn là bùn kìa…”
Thời gian bắt cá không dài, ước
chừng chỉ khoảng hai giờ, cá bên
trong ao toàn bộ đều đã bị bắt ra. Mà
xe thu mua cá cũng đã tới, chờ sẵn
bên bờ, chú Trương đang thương
lượng giá cả với bọn họ.
Giang Bắc Minh và Thầm Thanh
Lan ngồi ở trên bờ, cô lấy tay ngắt
bông hoa dại bên cạnh, mặt mũi tràn
đầy vui vẻ.
“Thế nào, có vui không?”
Giang Bắc Minh quay đầu nhìn về
phía cô, lúc này mới phát hiện, mặc dù
trên mặt cô vẫn còn dính một chút
bùn đất, tuy nhiên nụ cười rạng rỡ lúc
này của cô lại thực sự vô cùng đẹp mắt.
Cho dù phong cảnh ở nông thôn
có đẹp đế như thế nào, thì cũng
không thề nào xinh đẹp bằng nụ cười
ấy. Toàn bộ cảnh sắc xung quanh
dưỡng như trở nên ảm đạm không có
màu sắc chỉ bởi vì nụ cười rực rỡ của cô.
“Ừm, vui lắm!” Thẩm Thanh Lan
gật đầu đáp.
“Hôm nay, tôi vốn là muốn dẫn cô
đi leo núi, cho cô thử trải nghiệm xe
cáp treo. Nhưng mà, đột nhiên tôi nghĩ
đến, có lẽ nên về vùng nông thôn, để
cho cô triệt để quên đi thành thị ồn
ào, quên đi công việc bề bộn, như vậy
sẽ càng khiến cô sảng khoái hơn.”
Giang Bắc Minh thành thật nói ra suy
nghĩ của mình.
“Đúng vậy đấy, hôm nay bắt cá
thật sự là vô cùng thú vị!”
“Lát nữa đến trưa, chúng ta đến
nhà chú Trương ăn cơm nhé, ăn xong,
buồi chiều tôi lại dẫn cô đi vườn trái
cây hái hoa quả, rồi lên núi cho chim
ăn, được không?” Anh nhìn cô dò hỏi.
“Được!” Thẩm Thanh Lan gật
đầu, đối với sự sắp xếp của anh hôm
nay, cô cảm thấy rất hài lòng, rất vui vẻ.
Lên đến trên núi, Giang Bắc Minh
tùy tiện gọi vài tiếng, ngay lập tức liền
có vài chú chim bay tới.
“Nào, làm giống như tôi này, mờ
tay phải ra, sau đó đặt hạt lúa lên trên
đó.” Giang Bắc Minh tận tình làm mẫu
cho Thẩm Thanh Lan.
Cô học theo động tác của anh,
rất nhanh đã có một con chim nhỏ xà
vào lòng bàn tay cô, ăn lấy hạt lúa,
một lát sau lại có thêm một con bay
tới, cũng đậu lên ăn lúa.
Thấy một màn như vậy, Thẩm
Thanh Lan vô cùng vui vẻ, cô chưa
bao giờ nghĩ tới, mấy chú chim này lại
bạo dạn như thế, chẳng những dám
đậu trên tay người mà còn có thể yên
tâm ăn hat lúa trên đó.