Mã Quốc Chính thấy Giang
Bắc Minh thật sự là không có khả
năng chữa khỏi bệnh cho người
đàn ông trung niên nữa nên bèn
đồng ý, nói: “Được, vậy hôm nay
em sẽ ðở đây cùng anh uống say
một bữa.”
Copy từ web VietWriter
“Được!” Người đàn ông trung
niên gật đầu nói: “Đề tôi bảo vợ tôi
đi mua chút rượu về đây.”
Giang Bắc Minh lúc này mới
bắt đầu nghiêng đầu suy nghĩ, con
người ta khi mắc phải bất kì một
căn bệnh nào đó ắt hẳn sẽ phải có
nguyên nhân. Theo Đông y, nếu
như không có nguyên nhân từ
trong cơ thể thì chắc chắn sẽ là
nguyên nhân từ nơi khác tác động
vào!
Tóm lại, mọi chuyện luôn luôn
có lý do của nó, không thể nào vô
duyên vô cớ mà mắc phải căn
bệnh kì lạ như vậy.
Nghĩ đến đây, đôi mắt của
Giang Bắc Minh bắt đầu chăm chú
nhìn quanh nhà của người đàn ông
trung niên.
Thành thật mà nói, nhà của
người đàn ông này vốn rất đơn
giản. Nội thất đơn giản, trang trí
trong nhà cũng đơn giản, đều là
kiểu trang trí của vài chục năm về
trước rồi. Thứ duy nhất khiến Giang
Bắc Minh cảm thấy khác lạ chính
là một bức tranh tranh chữ treo
trên bức tường phía sau ghế sô
pha.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen one
Đây là một bức tranh chữ cổ,
theo như mức độ ố vàng của bức
tranh chữ, Giang Bắc Minh có thể
ước tính được rằng bức tranh này
có lịch sử ít nhất cũng phải hơn
trăm năm, nếu đem ra bán có thể
bán được đến hơn 3 tỳ.
Người đàn ông trung niên này
có vẻ không phải là người có tiền,
trang trí nội thất trong nhà bình
thường như vậy nhưng lại có một
bức tranh tranh chữ rất đắt giá.
Điều này làm cho Giang Bắc Minh
có chút nghỉ ngờ khó hiểu.
“Thế nào, Bắc Minh, cậu có
hứng thú với bức tranh tranh chữ
này sao?” Nhìn thấy Giang Bắc
Minh đang chăm chú nhìn lên bức
=
tranh, người đàn ông trung niên
đột nhiên cười hỏi.
“Phải” Giang Bắc Minh gật
đầu nói: “Nếu như cháu không
đoán nhầm, bức tranh thư pháp
này hẳn là có lịch sử cả trăm năm
tuổi phải không?”
“Ha ha, cậu quả là có đôi mắt
tinh tường đấy!” Người đàn ông
trung niên cười nói: “Bức tranh chữ
này có khoảng một trăm bảy mươi
đến một trăm tám mướơi năm lịch
sử rồi, có thể bắt nguồn từ thời nhà
Nguyễn. Đây là món quà do cháu
trai tôi tặng cho tôi. Tôi thấy nó
cũng không tệ, cộng với bức tường
phía sau ghế sô pha quả thực khá
trống rỗng nên tôi đã treo bức
tranh chữ này ở đây.”
“Bức tranh chữ này đã được
treo bao lâu rồi?” Giang Bắc Minh
hỏi.
“Cũng khoảng hai năm rồi.”
Người đàn ông trung niên suy nghĩ
một chút, sau đó nói: “Đúng vậy,
thực sự là đã hai năm. Hai năm
trước, khi tôi vừa tròn năm mươi
tuổi, vào ngày sinh nhật, cháu trai
tôi đã tặng cho tôi.”
Giang Bắc Minh đột nhiên
quay lại nhìn người đàn ông trung
niên rồi hỏi: “Nếu cháu nhớ không
lầm, lúc trước chú nói với cháu
bệnh đau đầu của chú cũng đã
xuất hiện hai năm rồi đúng
không?”
“Đúng vậy, khoảng hai năm
trờ lại đây.” Người đàn ông trung
niên gật đầu, sau đó sửng sốt hỏi:
“Bắc Minh, ý của cậu là sao? Cậu
không phải muốn nói với tôi rằng
vợ chồng tôi đau đầu là vì bức
tranh chữ này đấy chứ?”
Giang Bắc Minh gật đầu nói:
“Đúng vậy! Vừa rồi cháu đã xem kỹ
bức tranh chữ này. Quả thật bức
tranh đã có lịch sử một trăm bảy
mươi đến một trăm tám mươi năm.
Nó là đồ cổ, rất quý hiếm. Tuy
nhiên, tác giả của bức tranh chữ
này lại là một nhà thư pháp không
nồi danh. Kể từ khi bắt đầu viết,
các bức tranh chữ của anh ta đều
không bán được một đồng nào. Kết
quả là anh ta khi còn trẻ tuổi đã bị
chết đói, đại khái lúc đó chỉ
khoảng đôi mươi. Bức tranh chữ
này được viết trước khi anh ta chết,
và sau khi chết, cà người anh ta
trực tiếp nằm lên trên bức tranh
này.
“Hơn nữa, vì tính cách luôn tự
thu mình lại với mọi người, cộng
thêm với việc chỉ sống một mình ở
nơi hẻo lánh nên sau khi anh ta
chết cũng không có ai phát hiện ra.
Rất lâu sau, khi có người tìm thấy
thì cả thi thể anh ta đã trờ thành
đống xương trắng rồi. Vì quá bất
mãn và oán hận với cuộc sống nên
sau khi chết, thù hận trong người
anh ta đã bám vào với bức họa này,
và đây chính là nguyên nhân khiến
vợ chồng chú đau đầu trong suốt
thời gian qua. Là do khí độc từ bức
tranh này tỏa ra.”
Đôi mắt của Giang Bắc Minh
vốn đã được nuôi dưỡng bằng linh
khí, hiện tại anh cũng đã bước vào
Nhập môn kì. Vì vậy, đôi mắt của
anh càng tinh tường hơn người
thường rất nhiều. Quan sát bức
tranh chữ này một lúc, anh đã nhận
thấy được luồng khí độc từ bức
tranh. Từ đó cũng nhìn ra được câu
chuyện về tác già của bức tranh
chữ này.
Có thể nó không chuẩn xác
lắm, nhưng cũng phải giống đến
chín mươi phần trăm những gì anh
nói.
“Ha ha ha..” Người đàn ông
trung niên đột nhiên bật cười: “Bắc
Minh, chàng trai này, thành thật mà
nói, ngay cả khi cậu không làm bác
sĩ mà trở thành một nhà văn thì cậu
cũng sẽ là một nhà văn tài ba đấy.
Khả năng sáng tác truyện thực sự
quá đỉnh! Tuy nhiên, Bắc Minh à,
loại chuyện này chỉ có trong phim
truyền hình và tiểu thuyết thôi, còn
thực tế thì làm sao có thề xảy ra
chuyện như vậy chứ? Oán hận rồi
khí độc gì chứ, hoàn toàn là hư cấu
thôi. Cơ thể con người ta không
thoải mái tức là chính trong cơ thể
có vấn đề gì đó, còn bức tranh chữ
này căn bản không thể có mối liên
“Ối..” Chiếc điều khiển ti vi từ
xa mà người đàn ông trung niên
vẫn cầm trong tay đột nhiên rơi
xuống đất, lúc này sắc mặt ông ta
tái mét, trên trán bắt đầu đồ rất
nhiều mồ hôi lạnh. Biểu cảm cũng
trở nên đau đớn, hai tay nhanh
chóng ôm chặt lấy đầu.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Mã
Quốc Chính thấy vậy vội vã chạy
đến hỏi.
“Đầu tôi đau quá… Người đàn
ông trung niên khổ sở đáp: “Trong
thời gian gần đây, cứ vài giờ lại có
một cơn đau như vậy, hơn nữa, mỗi
lần đều đau khủng khiếp, và kéo
dài gần năm phút đồng hồ.”
“Chú!” Giang Bắc Minh không
nhịn được đứng lên nói: “Lúc này
chú đã đau đến như vậy rồi. Chỉ
cần cháu gỡ bức tranh chữ này
xuống, sau đó viết vài chữ lên trên.
Khi đó, đầu của chú sẽ có thể hết
đau ngay lập tức.”