“Xin lỗi? Được thôi, cô xin lỗi tôi
trước đi, chỉ cần cô xin lỗi tôi, tôi cũng
sẽ xin lỗi cô ngay.” Giang Bắc Minh
nói.
“Tôi xin lỗi anh? Anh là cái thá
gì?” Hàn Nhã Văn lớn tiếng nói.
Copy từ web VietWriter
“Cô nói đúng đấy!” Giang Bắc
Minh nói: “Quả thật tôi không là cái gì,
nhưng trong mắt của tôi, cô cũng
không là cái thá gì cả, cho nên nếu cô
muốn tôi xin lỗi cô, thì nằm mơ đi!”
Nói xong, Giang Bắc Minh đi vào
trong cửa hàng.
“Thưa anh, xin hỏi..” Một nhân
viên sales không nghe thấy cuộc nói
chuyện của Giang Bắc Minh và Hàn
Nhã Văn, thấy Giang Bắc Minh đi tới
thì chuẩn bị tiến lên đón, nhưng chỉ
vừa mới mở miệng thì đã bị Hàn Nhã
Văn kêu lại.
“Thục Quyên, cô đi sang một bên
cho tôi đi!” Hàn Nhã Văn lạnh mặt, lớn
tiếng nói với nhân viên sales đó:
“Người này, hôm nay tất cả mọi người
không cần phải tiếp đón, mọi người
phải làm gì thì làm cái đó đi!”
Nói xong, vẻ mặt Hàn Nhã Văn
lạnh lùng nhìn về phía Giang Bắc
Minh, nói: “Giang Bắc Minh, không
phải anh muốn mua xe sao? Vậy hôm
nay tôi đây không bán cho anh, tôi là
Quản lý kinh doanh của cửa hàng 4S
này, chỉ cần tôi nói không bán cho
anh, vậy hôm nay anh đừng mơ mua
được xe! Hừ, hóa ra anh đến đây đề
mua Porsche, hẳn là người vợ làm
Tổng giám đốc của anh bảo anh tới
đúng không? Nếu hôm nay anh không
mua được xe, đề tôi xem lúc anh về
làm sao giao được xe, không biết liệu
hôm nay người vợ làm Tổng giám đốc
của anh có bắt anh vừa quỳ trên ván
giặt đồ như một con chó vừa hát
Đường Đến Ngày Vinh Quang hay
không!”
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
“Đương nhiên, nếu anh thật sự
muốn tôi bán xe cho anh cũng được,
bây giờ hãy quỳ xuống xin lỗi tôi, sau
đó liếm cho sạch sẽ mấy thứ bần thỉu
trên giày tôi đi, biết đâu tâm trạng của
tôi tốt lên một chút thì sẽ bán xe cho
anh!” Hàn Nhã Văn vênh váo đắc ý
nói.
Quả thật cô ta có một người bạn
trai giàu có, nhưng tính tình của người
bạn trai đó cũng rất gia trường, mỗi
lần bảo Hàn Nhã Văn làm cái gì thì
Hàn Nhã Văn nhất định phải làm cái
đó, ví dụ như sai Hàn Nhã Văn đi mua
gì đó, nhưng chỉ cần cô ta phạm một
chút sai lầm, anh ta sẽ ngay lập tức
nồi giận lôi đình, thậm chí còn có thể
đánh Hàn Nhã Văn một trận.
Cho nên, Hàn Nhã Văn cảm thấy
rằng hẳn tên Giang Bắc Minh bỏ đi
này chắc chắn cũng sẽ có bộ dạng
như thế ở trước mặt Thầm Thanh Lan.
Cho nên, nếu hôm nay Giang Bắc
Minh không thề mua được một chiếc
xe theo đúng ý của Thầm Thanh Lan,
khi Giang Bắc Minh trở về chắc chắn
sẽ bị phạt!
“Đúng là một người ngang
ngược!” Giang Bắc Minh tức giận nhìn
thoáng qua Hàn Nhã Văn, nói: “Được
Hàn Nhã Văn, cô không bán cho
tôi thì tôi không mua nữa, vậy đã được
chưa?”
Không thể nồi giận, phải cố gắng
kìm nén lại, đối với một người phụ nữ
như Hàn Nhã Văn, Giang Bắc Minh
thật sự không hề có hứng thú cãi nhau
với cô ta.
Dù ở trong Thành phố Lâm Hải
chỉ có duy nhất một cửa hàng 4S này
bán Porsche, nhưng không mua
Porsche nữa là được mà?
“Không được, anh không được
đi!” Hàn Nhã Văn vừa nghe thấy Giang
Bắc Minh muốn đi, thì ngay lập tức
xông về phía trước ngăn cản Giang
Bắc Minh, nói: “Anh có mua xe hay
không không phải việc của tôi, nhưng
hôm nay anh nhất định phải xin lỗi tôi,
nếu hôm nay anh không xin lỗi thì anh
không được đi!”
“Nghe đây Hàn Nhã Văn, chúng
ta đều là người trường thành, chúng ta
cư xử như người trường thành được
không?” Giang Bắc Minh im lặng nhìn
Hàn Nhã Văn, nói: “Dáng vẻ này của
cô, trẻ con ba tuồi cũng khinh thường
không muốn chơi cùng đấy.”
“Tôi mặc kệ, khi nãy anh hạ nhục
tôi, anh nhất định phải xin lỗi!”
Hàn Nhã Văn lớn tiếng nói, sau
đó, lấy điện thoại di động trong túi ra,
gọi một cú điện thoại đi.
“Chồng ơi, em bị người ta bắt nạt,
anh tới đây nhanh lên!” Hàn Nhã Văn
lớn tiếng nói vào điện thoại.
Cúp điện thoại xong, Hàn Nhã
Văn lập tức cười lạnh, nhìn về phía
Giang Bắc Minh nói: “Tôi cho anh biết,
bạn trai tôi là một người rất quyền thế
ð Lâm Hải. Anh ất là Trợ lý số một của
chủ nhà họ Tống, Tống Mạnh Cường.
Ở Thành phố Lâm Hải, lời nói của anh
ấy có sức nặng ngang với Tống Mạnh
Cường, chỉ cần anh ấy nói một câu, là
có thề làm cho anh, thậm chí là người
vợ Tồng giám đốc của anh xong đời
ngay bất cứ lúc nào! Hừ, nếu người vợ
Tổng giám đốc của anh biết được anh
động chạm với bạn trai tôi, làm cho
công ty của cô ấy gặp khó khăn, chỉ
sợ đến lúc đó, anh sẽ không sống nổi
ở nhà bọn họ nữa?”
Thấy Hàn Nhã Văn hành xử như
người điên, Giang Bắc Minh thật sự bó
tay.
Anh lắc đầu, nói: “Cô vừa mới kêu
bạn trai cô đến đây, đúng không? Vậy
được, tôi sẽ ở đây chờ anh ta.”
Nói xong, Giang Bắc Minh không
đi nữa, tìm một cái ghế sô pha rồi ngồi
xuống.
“Được thôi, vậy anh thử chờ xem,
đề tôi xem lát nữa sau khi chồng tôi
—
đến rồi, liệu anh có giống như một con
chó chết quỳ trên mặt đất xin lỗi tôi
không!” Hàn Nhã Văn lớn tiếng nói.
Thật ra, sở dĩ Hàn Nhã Văn tức giận
như vậy cũng là vì câu nói khi nãy
Giang Bắc Minh, anh đã nói đúng.
Vì bạn trai cô là Trợ lý của Tống
Mạnh Cường, nhiều lúc, anh ta ở trước
mặt Tống Mạnh Cường phải ăn nói
khép nép, cho nên dần dần tâm lý của
anh ta trở nên rất biến thái, mỗi lần
như thế đều trút hết lên cơ thể của
Hàn Nhã Văn, hầu như vào mỗi lần ở
bên anh ta, Hàn Nhã Văn đều khổ sở
không tả nồi. Trời nóng như thế mà
Hàn Nhã Văn lại phải mặc quần áo tay
dài mà không dám mặc váy ngắn và
áo ngắn tay, là vì toàn thân trên dưới
của cô ta toàn là vết sẹo.
Có tàn thuốc nóng, có roi quất,
thậm chí còn có vết do dùng tay gây
ra.
“Sao thế? Ai bắt nạt em?” Người
đàn ông cau mày nói, mặt mày vô
cùng tức giận, dù sao, Hàn Nhã Văn là
người phụ nữ của anh ta, hơn nữa anh
ta cũng là một người vô cùng có
quyền thế ở Thành phố Lâm Hài, ai
dám bắt nạt người phụ nữ của anh ta
thì không khác gì là muốn chết!
“Chính là anh ta!” Hàn Nhã Văn
chỉ vào Giang Bắc Minh lúc này đang
ngồi trên ghế sô pha, nói: “Anh ta vừa
mới hạ nhục em…”
“Chết tiệt, mày muốn chết à!”
Người đàn ông nhìn thoáng qua Giang
Bắc Minh, lập tức trở nên giận dữ,
nhanh chóng vọt sang chỗ của Giang
Bắc Minh.
Sau khi vọt tới trước mặt Giang
Bắc Minh, anh ta nâng nắm đấm, định
đấm một đấm vào mặt của Giang Bắc
Minh, nhưng sau khi Giang Bắc Minh
ngầng đầu, anh ta thấy rõ được mặt
mũi của Giang Bắc Minh, thì toàn thân
lai đông cứng ngay tai chỗ!