“Sao cơ ạ?”
Tiền Tuấn Duy sửng sốt, nói. “Hội
trường Đông, Bảo Nhi uống rượu rồi,
cũng không thể lái xe được đâu?”
“Tuấn Duy, cậu vẫn không hiều ý
tôi sao?” Hội trường Đông lại nói. “Vị
trí chủ nhiệm đó thu nhập một tháng
nhưng gần 70 triệu, thu nhập một
tháng bây giờ của cậu không phải chỉ
có tầm 20 triệu sao? Hơn nữa ở vị trí
chủ nhiệm đó có mấy khoản thu nhập
thêm giờ. Đó cũng không phải là một
con số nhỏ!”
Tiền Tuấn Duy nghe vậy thì đã lờ
mờ hiều ý của hội trường Đông, nhưng
vẫn chưa chắc chắn lắm nên hỏi: “Hội
trường Đông, tôi, tôi vẫn chưa hiểu
lắm…”
Copy từ web VietWriter
“Tuấn Duy, không phải tôi vừa
mới nói cho cậu biết mọi chuyện sao,
đối với người đàn ông, tiền là quan
trọng nhất, phụ nữ, không quan
trọng!” Hội trường Đông nói. “Có tiền
rồi cậu sẽ không thiếu phụ nữ. Cậu
nghĩ xem, dùng Bảo Nhi đề đổi lấy
một chức vụ tốt như vậy…”
“Hội trường Đông, ý của anh là…”
Tiền Tuấn Duy lúc này mới hiểu ra,
nhìn hội trường Đông với vẻ mặt khó
tin.
Bạn đang đọc tại truyen.one
“Tuấn Duy, nếu cậu là người
thông minh thì khi tôi mời Bảo Nhi
uống với tôi, cậu nên biết ý của tôi rồi,
cậu ấy, vẫn còn non lắm!” Hội trường
Đông nói.
“Được rồi, tôi cũng đã nói đến
mức ấy rồi, tiếp theo phải làm như thế
nào thì cậu tự nghĩ đi mà làm. Tôi đi
vào phòng vệ sinh một lúc đã, sau đó
tôi đợi hai người ở ngoài cửa!”
Nói xong, hội trường Đông lại vỗ
vai Tiền Tuấn Duy, rồi đứng dậy đi về
phía nhà vệ sinh.
Vừa bước được hai bước, hội
trường Đông lại quay đầu nhìn Tiền
Tuấn Duy rồi nói. “Tiền Tuấn Duy, bạn
gái của Lí Vinh trông cũng xinh đẹp
đúng không? Lí Vinh hẹn tôi tối mai đi
uống rượu. Ý của cậu ta, hình như
cũng như đề ý chức chủ nhiệm…”
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Nói xong, hội trường Đông xoay
người, đủng đỉnh đi về phía nhà vệ
sinh.
Sau khi hội trường Đông rời đi,
Tiền Tuấn Duy ngồi trên sô pha, lặng
thinh không nói lời nào.
Anh ta thật sự rất yêu Tề Bảo Nhị,
nếu không, anh ta sẽ không ghen
tuông chỉ vì Tề Bảo Nhi nói vài câu với
người đàn ông khác!
Tuy nhiên, anh ta đang đứng
trước một lựa chọn khó khăn, một bên
là vị trí tốt với lương tháng 70 triệu,
một bên lại là người bạn gái anh ta
yêu…
Anh ta không biết phải lựa chọn
như thế nào.
Đây không còn là vấn đề cần hay
không cần chức vụ ở hiệp hội kia nữa
rồi, nếu vì việc này mà đắc tội với hội
trường Đông thì e rằng cái công việc
quèn với mức lương khoảng 20 triệu
một tháng có giữ được hay không, đó
mới là vấn đề.
Sau vài phút im lặng, anh ta nhìn
thấy Tề Bảo Nhi từ nhà vệ sinh đi ra, đi
về phía anh ta.
Tiền Tuấn Duy, cuối cùng cũng đã
đưa ra quyết định!
“Hội trường Đông nói đúng, chỉ
cần anh ta có tiền, thì anh ta muốn tìm
phụ nữ như thế nào mà chẳng được!”
Tiền Tuấn Duy lầm bẩm. “Bảo
Nhi, anh xin lỗi!”
Rõ ràng, giữa tiền bạc và người
mình yêu, anh ta đã chọn tiền.
Giữa người quân tử và kẻ tiểu
nhân, Tiền Tuấn Duy đã chọn làm một
kẻ tiều nhân!
“Hội trường Đông đâu rồi? Anh ta
đi rồi à?” Tề Bảo Nhi đi đến, nhìn Tiền
Tuấn Duy rồi hỏi.
“Anh ta chờ chúng ta ðở cửa” Tiền
Tuấn Duy cười với Tề Bảo Nhi.
“Ô, vậy tốt rồi, không cần uống
rượu!” Tề Bảo Nhi cười nói. “Đi thôi,
em uống nhiều quá rồi, muốn về nhà
ngủ một giấc.”
“Có việc này, Bảo Nhi à, em ngồi
đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
Tiền Tuấn Duy cười nói với Bảo Nhi.
“Có việc gì sao?” Tề Bảo Nhi sửng
sốt, nhưng vẫn ngồi xuống.
“Ừm, Bảo Nhi, anh tin rằng em
cũng biết ở cái tuổi như tuổi anh bây
giờ, có rất nhiều người đang muốn
tranh giành một vị trí tốt hơn đúng
không? Vừa rồi hội trường Đông cũng
nói với anh, vị trí chủ nhiệm kia lương
một tháng cũng tầm 70 triệu. Hơn
nữa, anh ta bảo, anh ta cũng rất coi
trọng anh, muốn cất nhắc anh vào vị
trí đó.” Tiền Tuấn Duy nói Tề Bảo Nhi.
“Thật không? Tuyệt thật!” Tề Bảo
Nhi nghe vậy thì mừng rỡ nói.
“Ừ, anh cũng nghĩ là rất tốt!” Tiền
Tuấn Duy gật đầu nói. “Bảo Nhi, thật
ra anh rất yêu em, em yên tâm đời này
ngoài em ra anh sẽ không lấy ai khác,
sau khi cưới em, anh nhất định sẽ đối
xử tốt, luôn coi em như bảo bối của
anh. Anh sẽ luôn coi em như bảo bối
trong lòng bàn tay, luôn che chờ,
chăm sóc em thật tốt! ”
“Bây gið anh nói với em những lời
này đề làm gì?” Tề Bảo Nhi nghe thấy
những lời khó hiều.
“Bảo Nhi, đừng lo lắng, hãy nghe
anh từ từ giải thích” Tiền Tuấn Duy
nói. “Vừa rồi, hội trưởng Đông nói với
anh rằng tối nay muốn em đưa anh ấy
về nhà…”
“Đưa anh ta về nhà?” Tề Bảo Nhi
sửng sốt, sau đó hai mắt đột nhiên
trừng to, nói. “Tiền Tuấn Duy, không
phải hội trường Đông muốn em ở cùng
anh ta tối nay đấy chứ? Em biết mà, từ
khi đến đây anh ta luôn nheo mắt nhìn
chằm chằm em, đã thế còn luôn muốn
em uống rượu với anh ta. Em biết ngay
mà, anh ta đúng là có ý đồ xấu xa! Hừ,
thật là ghê tờm, một người lớn tuổi
như vậy mà lại có thể nói những câu
như thế này! Tiền Tuấn Duy, chúng ta
hãy đi ra cửa sau đi, em không muốn
nhìn thấy anh ta nữa! Kinh tờm! ”
“Bảo Nhi!” Tiền Tuấn Duy nắm lấy
tay Tề Bảo Nhi và nói. “Bảo Nhi, em
phải biết rằng vị trí này thực sự quá
quan trọng đối với anh… Nếu hôm nay
chúng ta chọc giận hội trưởng Đông,
thì hai chúng ta thậm chí có thề không
giữ nồi công việc hiện tại.”
“Tiền Tuấn Duy, ý của anh là?
Anh… anh muốn em đi cùng anh ta
sao?” Tề Bảo Nhi hiểu ý Tiền Tuấn
Duy, cô đứng lên, kinh hãi nhìn Tiền
Tuấn Duy, lớn tiếng hỏi.
**********
Nói xong, Tề Bảo Nhi xoay người
chuẩn bị rời đi!
Tiền Tuấn Duy đột ngột đứng lên,
nắm lấy cánh tay của Tề Bảo Nhi, gắt
lên. “Bảo Nhi, em bắt anh phải ép em
sao?”
Bạn đang đọc tại truyen.one
“Tiền Tuấn Duy, anh muốn ép em
sao?” Tề Bảo Nhi kinh ngạc nhìn người
đàn ông trước mặt, quen biết anh ta
lâu như vậy, đây lần đầu tiên cô cảm
thấy người đàn ông này thật xa lạ!
Xa lạ đến mức khiến cô ấy cảm
thấy đáng sợ!