“Thanh Lan, bộ dạng lúc này
của tôi có lẽ là xấu lắm nhỉ?” Nói
xong, Giang Bắc Minh cười khổ với
Thầm Thanh Lan.
Trong phòng bệnh VỊP có
gương soi, Giang Bắc Minh vừa
hay nhìn thấy mình trong gương,
anh của lúc này, y hệt như ông lão
tám chục tuổi, thực sự là trông rất
khó coi, xấu chết đi được.
Thầm Thanh Lan lắc đầu, nói:
“Bắc Minh, anh không xấu chút
nào cả, trong lòng tôi, anh là người
đẹp trai nhất.”
Copy từ web VietWriter
Thẩm Thanh Lan nói xong lập
tức cúi người xuống, hôn lên khuôn
mặt của Giang Bắc Minh một cái.
“Từ nay về sau, cho dù bộ
dạng anh trông có thế nào, anh
mãi mãi là chồng của Thầm Thanh
Lan, cả đời này tôi chỉ thuộc về
một mình Giang Bắc Minh anh”
Thầm Thanh Lan dùng ánh mắt
kiên định nói với Giang Bắc Minh.
Nếu trước đó Thẩm Thanh
Lan còn có chút do dự khi đồng ý
trao thân cho Giang Bắc Minh, thì
thời khắc này Thẩm Thanh Lan
không hề có chút do dự nào, cô đã
yêu Giang Bắc Minh rồi, trái tim cô
đã hoàn toàn bị Giang Bắc Minh
chiếm trọn rồi.
Sự nỗ lực của Giang Bắc Minh
ngày hôm nay đã khiến cho Thẩm
Thanh Lan vô cùng cảm động.
Giang Bắc Minh vì cô mà
nguyện ý đánh đồi nhiều như vậy,
một người đàn ông như thế còn có
gì không xứng đáng đề mình yêu
chứ?
Đọc full tại truyen.one
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Khóe miệng của Giang Bắc
Minh khẽ mỉm cười, sau đó, anh
nhắm mắt lại rồi dần dần chìm vào
giấc ngủi
Anh thực sự quá mệt rồi!
Thầm Thanh Lan lại hôn lên
khuôn mặt của Giang Bắc Minh
một cái nữa, sau đó, cời áo giúp
cho Giang Bắc Minh rồi đắp chăn
lên cho anh, giống như một cô vợ
hiền lành.
Sau khi đưa đơn thuốc cho
Trương Kiệt, Thầm Thanh Lan liền
quay về phòng bệnh, ngồi bên
cạnh Giang Bắc Minh đang ngủ
say, cô cứ ngồi ð đấy, sau đó
không hề đi đâu cà.
Còn tại bệnh viện, các bác sĩ
cũng đang cố gắng tiến hành cấp
cứu cho bệnh nhân.
Thật lòng mà nói, ca cấp cứu
cho bệnh nhân mắc bệnh suy giảm
chức năng gan nghiêm trọng là vô
cùng khó, vì gan là cơ quan nội
tạng chính ở trong cơ thể, nếu gan
bị tổn thương thì sẽ ảnh hường
nghiêm trọng tới cơ thể con người,
cũng rất dễ dẫn đến tử vong.
Thế nhưng sau khi bọn họ cho
những bệnh nhân này uống thuốc
bắc theo yêu cầu của Trương Kiệt,
bọn họ mới nhận ra rằng, có vẻ như
tình trạng của những bệnh nhân
này ngay lập tức đã có chuyền
biến tốt hơn rất nhiều. Vấn đề chức
năng gan cùng với công tác cấp
cứu của họ đã đạt được hiệu quả
mà không tốn nhiều công sức.
Đây là điều mà những bác sĩ
có bề dày kinh nghiệm như họ
hoàn toàn không ngờ tới.
Bọn họ đều cho rằng, ca cấp
cứu hôm nay chắc chắn không thề
giúp bệnh nhân thoát khỏi tình
trạng nguy hiểm liên quan đến tính
mạng, chỉ có thể khiến cho tình
trạng của họ ồn định hơn một chút,
sau đó đưa bệnh nhân vào phòng
chăm sóc đặc biệt đề quan sát,
nếu xảy ra tình huống gì sẽ thực
hiện ngay các biện pháp cấp cứu.
Tuy nhiên, theo nhìn nhận lúc
này của họ, việc những bệnh nhân
qua khỏi cơn nguy kịch dường như
đang hiện ra ð ngay trước mắt rồi.
Ngay tức khắc, những bác sĩ
này rất quan tâm tới loại thuốc bắc
mà bệnh nhân đã dùng.
Thậm chí họ còn bắt đầu hoài
nghi, thứ mà bệnh nhân uống
không phải là thuốc bắc mà là một
loại thần dược nào đó.
Khoảng hai tiếng sau ca cấp
cứu, những Bác sĩ này đều đi ra
khỏi phòng cấp cứu.
“Thế nào rồi?” Trương Kiệt hỏi.
“Tình trạng của bệnh nhân
tiến triển rất tốt.” Vị bác sĩ tên Trí
Hùng nói với Trương Kiệt: “Hầu hết
các bệnh nhân hôm nay đã qua
khỏi cơn nguy kịch, khả năng sống
rất cao. Tiếp theo đây, chỉ cần quan
sát họ trong phòng chăm sóc đặc
biệt một hai ngày, nếu như không
có vấn đề gì thì có thể chuyền họ
tới phòng bệnh bình thường được
rồi.
“Tốt quá rồi!” Trương Kiệt
nghe thấy câu này liền trở nên vô
cùng kích động, một bàn tay nắm
vào bàn tay còn lại, tỏ ra vô cùng
vui mừng!
Như thể những bệnh nhân này
là người nhà của ông ta vậy.
“Viện trường, thuốc bắc mà
những bệnh nhân này uống từ đâu
mà có vậy?” Trí Hùng nhìn Trương
Kiệt một lát, lên tiếng hỏi. “Hiệu
quả của loại thuốc bắc này thật kì
diệu, nếu như không có mấy loại
thuốc bắc này, ca cấp cứu của
chúng ta chắc chắn sẽ cần ít nhất
là ba tiếng đồng hồ trở lên, hơn nữa
còn không dám chắc người bệnh
có thể qua khỏi cơn nguy kịch
nữa.”
“Loại thuốc bắc đó kì diệu như
vậy thật sao?” Trương Kiệt nghe
vậy, cũng sửng sốt, ngạc nhiên hỏi.
“Viện trường, loại thuốc bắc
đó không phải là của ông đưa cho
chúng tôi sao? Lẽ nào ông cũng
không biết hiệu quả của nó kì diệu
đến vậy sao?” Trí Hùng ngạc nhiên hỏi.
“Tôi thật sự không biết.”
Trương Kiệt đáp. “Loại thuốc bắc
đó là của Bắc Minh đưa cho tôi,
kêu tôi sau khi sắc lên xong thì đề
cho bệnh nhân uống… Không ngờ,
y thuật của anh chàng Bắc Minh
này lại giỏi như vậy!”
Sau khi Trương Kiệt tuyên bố
trước mặt người nhà của bệnh
nhân rằng tình trạng của bệnh
nhân về cơ bản là đã qua khỏi cơn
nguy kịch. Những người nhà của
bệnh nhân đó giống như trút được
gánh nặng bèn nở nụ cười vui
mừng.
“Mọi người, tôi là viện trường
của bệnh viện này, điều tôi muốn
nói tiếp sau đây cũng chỉ là dựa
trên quan điểm của một người
khác, tôi hy vọng, ít nhiều cũng sẽ
có ích cho mọi người.”
Trương Kiệt nói với người nhà
của bệnh nhân: “Trước hết, tôi
cũng xin bày tỏ sự đau buồn và
cảm thông sâu sắc đối với các
trường hợp người nhà của các vị
đã uống phải loại nước giải khát
dẫn đến tình trạng này. Tuy nhiên,
sau khi xuất hiện tình trạng như
vậy, tổng giám đốc của tập đoàn
Thẩm Thị đã nhanh chóng tới bệnh
viện đề giải thích và nói lời xin lỗi
với mọi người.
Đồng thời, sau khi bệnh viện
chúng tôi thông báo rằng người
nhà của các vị đã tử vong, chồng
của tổng giám đốc Thẩm Thanh
Lan đã tự mình xông vào trong
phòng cấp cứu, cứu sống toàn bộ
người nhà của mọi người, các vị,
người đó chính là chồng của Thầm
Thanh Lan, không phải là một vị
bác sĩ ở bên ngoài do cô ấy mời
tới.”