Nghe được lời của ông cụ, trong lòng
Hà Tuyết Mai không hỏi kích động một
trận.
Cút đi, cút luôn đi, các người cút hết
đi, dù sao thì nhà họ Thẩm cũng sẽ thuộc
về Thanh Huyền nhà chúng tao. Sau đó,
toàn bộ nhà họ Thẩm chính là của Thanh
Huyền nhà chúng tao! Chính là của chúng
tao!
Copy từ web VietWriter
Vốn dĩ hôm nay chỉ muốn bắt Giang
Bắc Minh không mở cửa hàng trang sức,
nhưng không ngờ bây giờ lại có niềm vui
ngoài ý muốn. Hơn nữa niềm vui ngoài ý
muốn này còn lớn như vậy!
“Tốt lảm, tôi…” Thẩm Thanh Lan cũng
thở gấp một tiếng, sắc mặt thay đổi, định
nói mình sẽ cút luôn cho khuất mắt,
nhưng vừa định mở miệng thì bị Giang
Bắc Minh ngắt lời: “Cháu cút!”
Ánh mắt Giang Bắc Minh tự tin nhìn
Thẩm Thanh Lan, sau đó đứng lên, nhìn
ông cụ Thẩm, nói: “Ông nội, cháu biết nhà
họ Thẩm bớt đi một người cũng không
thể lung lay. Cũng giống vậy, cháu và
Thanh Lan rời khỏi nhà họ Thẩm cũng có
thể sống tốt như thường. Trái lại, chúng
cháu càng thêm tự do tự tại, càng sẽ
không bị cái gọi là quy củ của nhà họ
Thẩm giam cầm”
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
“Tốt lắm! Vậy chúng mày bây giờ cút
luôn khỏi đây cho tao!” Ông cụ Thẩm rống
‡o.
“Chúng ta đi thôi, không có việc gì
đâu!” Giang Bắc Minh nói. “Nhưng mà,
ông Thẩm, ông thiếu cháu và Thanh Lan
một lời xin lỗi. Nếu bây giờ ông xin lỗi,
Thanh Lan và cháu sẽ lập tức rời đi! Từ
nay về sau, chúng cháu không có quan hệ
gì với nhà họ Thẩm nữa!”
“Tôi nợ anh chị một lời xin lỗi? Đùa à,
tôi nợ anh chị lời xin lỗi nào?” Ông cụ
Thẩm lạnh lùng nói.
“Ông nợ cháu và Thanh Lan, một lời
xin lỗi công bằng, không thiên vị!” Giang
Bắc Minh nói lớn. “Trước khi bước ra khỏi
phòng khách hay nhà cũ, cháu và Thanh
Lan đều là người nhà họ Thẩm. Nhưng
mà, cháu và Thanh Lan cũng đều là con
cháu của ông, nhưng ở nhà họ Thẩm, ông
lại ngoan cố vô cùng, ngoan cố duy trì sự
không công bằng với cháu và Thanh Lan.
Chẳng nhẽ không nên nói lời xin lỗi sao?”
“Nhà họ Thẩm là của tôi, tôi định đoạt,
có công bảng hay không, thì vẫn phải
nghe tôi định đoạt!” Ông cụ Thẩm hét lớn.
Sở dĩ ông cụ Thẩm có thể phát triển gia
tộc họ Thẩm từ không chút tiếng tăm cho
đến như hiện giờ là nhờ tính cách ngoan
cố, không để ý gì kia. Tuy nhiên, nguyên
nhân khiến nhà họ Thẩm cứ mãi đứng ở
chót bảng thành phố Lâm Hải, cũng chính
vì tính cách cứng đầu của ông cụ Thẩm!
Ống ẩy cả đời đều là như vậy, nếu đã
quyết định thì ai cũng không thể thay đổi!
Ban đầu, chọn Thẩm Thanh Lan làm
giám đốc công ty, không nghĩ tới Tuyết
Mai sẽ gây chuyện sao? Gây chuyện,
nhưng vô ích!
“Ông Thẩm.” Giang Bắc Minh lớn tiếng
nói. “Đúng vậy, ông thực sự là người có
tiếng nói lớn nhất trong nhà họ Thẩm. Bởi
vì ông là lão tổ của nhà họ Thẩm, bao
nhiêu năm như thế, ông đã giữ vững uy
nghiêm của bản thân, không để mọi người
trong gia tộc họ Thẩm xâm phạm. Nhưng
đến hôm nay, ông chưa bao giờ tự hỏi tại
sao nhà họ Thẩm lại đứng cuối chót bảng
ở thành phố Lâm Hải sao? Chẳng lẽ, đây
không phải vì tính cách của ông sao? Thật
ra thì, mấy chuyện này ông đều hiểu, ông
chỉ không muốn cúi đầu trước mặt con
cháu thôi. Bởi vì, ông cảm thấy, nếu ông
cúi đầu trước mặt một lũ nít ranh, ông sẽ
rất mất mặt! ”
“Nhưng mà, mời ông suy nghĩ cẩn
thận một chút, nếu Thanh Lan, thật sự cứ
rời đi như thế này. Thanh Lan dựa vào
năng lực của bản thân, quả thực có thể
sống rất tốt, thậm chí có thể sao chép
một cái công ty y đúc như nhà họ Thẩm
mang ra ngoài. Nhưng mà ông thì sao?
Nhà họ Thẩm thì sao? Sẽ biến thành cái
dạng gì? Chính ông tự suy xét cẩn thận đi.
Lúc đó, nhà họ Thẩm sẽ sụp đổ hoàn
toàn, lúc đó sẽ hoàn toàn suy bại thành
một gia đình rác rưởi. Chẳng nhẽ đây là
những gì ông muốn thấy sao?”
— “trong nhà này, ai vì gia đình này mà
phải chịu bao bất vả, ai chẳng khác gì
giống ký sinh trùng, được thêm vào nhà
này, trong lòng ông không thấy sai? Ông
quyết định như vậy, nói ra mấy lời đay
nghiến như vậy, ông có bao giờ nghĩ trong
lòng Thanh Lan sẽ buồn bã và đau đớn
thế nào không?”
“Lúc trước cháu đã nói, cửa hàng
trang sức của cháu có thể mở hay không,
không quan trọng. Nhưng hiện tại, cháu
nói cho ông biết, cháu nhất định phải mở!
Tại sao? Là bởi vì cháu muốn mấy người
Thẩm Thanh Huyền sập tiệm! Ông Thẩm,
ông là người sáng suốt. Một cửa hàng
trang sức không cần quá nhiều năng lực
quản lý, cũng rất dễ kiếm lời, nhưng tại
sao lại thua lỗ? Chẳng lẽ ông thật sự
không biết chuyện gì đang xảy ra?”
“Nếu như cho tới bây giờ, ông vẫn
nhất định muốn đuổi chúng cháu đi, ông
có thể không cần xin lỗi cháu, nhưng nhất
định phải xin lỗi Thanh Lan!”
“Được rồi, cháu nói xong rồi, nên làm
gì thì cứ làm vậy đi!”
Giang Bắc Minh thực sự không đáng
thay Thẩm Thanh Lan. Vì gánh vác nhà họ
Thẩm, Thẩm Thanh Lan sau khi tốt nghiệp
đại học liền trở về nhà, đảm nhận vị trí
giám đốc công ty. Đi trên đoạn đường
này, phải trải qua biết bao chua cay?
Người khác không biết, Giang Bắc Minh
biết!
Không nói gì khác, Thẩm Thanh Lan
thậm chí không có quyền tự do cơ bản
nhất để thuộc về một người bình thường.
Anh cũng biết Thẩm Thanh Lan vì cái nhà
này đã bỏ ra bao nhiêu.
Nhưng hôm nay ông cụ Thẩm lại vô
tình vô lý, muốn đuổi Thẩm Thanh Lan ra
ngoài và phủ nhận sự đóng góp của Thẩm
Thanh Lan cho gia đình này suốt bao
nhiêu năm, Giang Bắc Minh thực sự thấy
đau lòng, thực sự thấy không đáng thay
Thẩm Thanh Lan.
Anh hy vọng Thẩm Thanh Lan có thể
thoát khỏi nhà họ Thẩm và sống một
cuộc sống chân chính thuộc về một người
phụ nữ, một người vợ, thoải mái, hạnh
phúc và tự do.
côi
Nhưng hôm nay, ông nội thiên vị, chỉ
đứng về phía gia đình Thẩm Thanh
Huyền. Ngay khi ông đuổi cô ra khỏi nhà
một cách không thương tiếc, trái tim cô
đau xót vô cùng, nhưng cô không khóc,
bởi vì cô phải mạnh mẽ, không thể khóc,
khóc, chính là thua.
Nhưng mà, khi Giang Bắc Minh lên
tiếng nói ra tất cả sự tủi thân trong lòng
cô và toàn bộ tình cảnh hiện tại của nhà
họ Thẩm, sự tủi thân trong lòng cô đột
nhiên tuôn ra, nhất là câu nói đó, ông có
bao giờ nghĩ trong lòng Thanh Lan sẽ
buồn bã và đau đớn thế nào không? Khi
câu nói kia từ miệng Giang Bắc Minh thốt
ra, lập tức đánh thức tuyến lệ của Thẩm
Thanh Lan, làm cho nước mắt của cô
không thể nhịn thêm được nữa, cũng
khiến cô không sao mạnh mẽ được nữa.