“Đúng vậy, chính là không thề
giúp các người!”
Lúc này, Trương Nhã cũng lớn
tiếng nói:
“Lúc trước, các người nói Bắc
Minh nhà chúng tôi thế nào? Nói
thằng bé không có triển vọng, không
có năng lực, là kẻ bất tài, vô dụng.
Hiện tại tốt rồi, các người có việc cần
nhờ thì tới đây khen ngợi, nịnh hót
thằng bé vài câu.
Copy từ web VietWriter
Tôi nói cho các người biết, người
của nhà chúng tôi không có hèn nhát
như vậy. Còn có, quà tặng của các
người nhà chúng tôi không cần và
cũng không đề vào trong mắt. Các
người hãy mang theo quà của các
người và cút ngay đi!”
Nói thật, từ khi hai nhà trở thành
thân thích với nhau thì quan hệ giữa
họ khá tốt. Đặc biệt là Trương Nhã và
Thẩm Bát Long luôn quan tâm đến La
Thanh Lâm và Tôn Hiều Thanh. Bởi vì
gia đình của Thầm Bát Long cũng là
người nhà họ Thẩm, đó là lí do mà khi
họ khá giả hơn một chút, chẳng hạn
có thứ gì tốt cũng đều đưa cho bọn họ
một ít.
Nhưng lòng người chính là như
thế, chúng ta đối xử tốt với bọn họ,
bọn họ liền cho rằng chúng ta có mưu
đồ hoặc cố ý khoe khoang của cải. Vì
thế, Tôn Hiều Thanh vẫn luôn ghi hận
trong lòng.
Nhưng Trương Nhã và Thẩm Bát
Long cũng biết đạo lý bà con xa
không bằng láng giềng gần, cho nên
vẫn cố gắng duy trì quan hệ tốt đẹp
với bọn họ.
Mà Tôn Hiểu Thanh luôn muốn
kết thân với những người có tiền và
địa vị, nên bà ta luôn nghĩ cách để La
Dương Vỹ kết hôn với Thẩm Thanh
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Lan. Nếu như bọn họ kết hôn với nhau
thì gia đình bà ta sẽ trở thành thông
gia với nhà họ Thẩm, khi đó gia đình
bà ta sẽ không cần lo nghĩ tới cái ăn
cái mặc.
Nhưng không ai ngờ, về sau
Thẩm Thanh Lan lại kết hôn với Giang
Bắc Minh. Việc đó làm cho Tôn Hiều
Thanh khó chịu trong lòng. Bà ta cho
rằng Trương Nhã và Thẩm Bát Long
xem thường gia đình bà, nên cố ý
chọn một kẻ vô dụng đề chọc tức nhà
bọn họ.
Ấn ý chính là, con gái nhà chúng
tôi thà gả cho một kẻ vô dụng, cũng
không gả cho La Dương Vỹ con bà!
Điều đó làm cho Tôn Hiều Thanh
vốn luôn bất bình trong lòng cảm thấy
khó chịu. Nhưng sau khi nghĩ đến
Giang Bắc Minh là một kẻ vô dụng, bà
ta liền biến sự bất bình trong lòng trở
thành động lực.
Nhà tôi không có tiền như nhà
các người, nhưng mà chúng tôi vẫn có
cái đề so sánh, tôi lấy con trai của tôi
so sánh với con rề của nhà các người!
Cho nên khoảng thời gian sau đó,
mỗi khi La Dương Vỹ đạt được một ít
thành tích thì bọn họ liền đi qua nhà
họ Thầm đề khoe khoang. Đầu tiên là
khoe thành tích của La Dương Vỹ, sau
đó, bọn họ liền bắt đầu chê bai Giang
Bắc Minh đủ điều, xúc phạm đủ thứ
đến Giang Bắc Minh.
Đến khi chứng kiến được sắc mặt
khó coi đến cực điểm của Trương Nhã
và Thầm Bát Long thì bọn họ mới thấy
thỏa mãn.
Về sau, bọn họ vẫn luôn hành
động như vậy. Ai bảo các người xem
thường con của họ, ai bảo các người
thà gả Thầm Thanh Lan cho một kẻ vô
dụng chứ không chịu gả cho con trai
của bọn họ!
Cũng chính từ lúc ấy, Trương Nhã
và Tôn Hiểu Thanh bắt đầu đối chọi
gay gắt với nhau. Ban đầu, Trương
Nhã cứ nghĩ con rề của mình sẽ luôn
bị Tôn Hiểu Thanh giẫm đạp dưới
chân, nhưng không nghĩ tới bây giờ
con rể của mình ngày càng thành
công, mà Tôn Hiểu Thanh lại đến nhờ
cậy con rề của mình.
Điều này làm cho Trương Nhã u
sầu trước mặt Tôn Hiều Thanh bấy lâu
nay, bất chợt trong lòng trở nên vui sướng!
“Này, chị Trương, chị xem đây chỉ
là những chuyện cũ năm xưa, nếu đã
qua thì cứ cho qua đi, sau này không
cần nhắc lại, chị thấy đúng không?”
Tôn Hiểu Thanh mở miệng nói. Có thể
thấy được, Tôn Hiều Thanh đang rất
tức giận, ngặt nỗi vì con trai của mình,
bà ta vẫn luôn cố gắng chịu đựng!
“Bắc Minh…….”
Lúc này, Tôn Hiểu Thanh đưa ánh
mắt nhìn về phía Giang Bắc Minh, anh
khoát tay nói: “Nếu vẫn muốn tôi đến
cầu xin Hồ Minh Đức thì không cần
mờ miệng. Trễ rồi, tôi muốn đi tắm rửa”
“Bang!”
Bỗng nhiên Tôn Hiểu Thanh vỗ
mạnh vào bàn trà. Bà ta rốt cuộc nhịn
không được nữa, liền tức giận quát:
“Giang Bắc Minh, cậu có ý gì hả? Tôi
đặc biệt đến đây đề cầu xin cậu, cậu
bày đặt ra vẻ gì chứ? Cậu cảm thấy
rằng cậu rất tài giỏi lắm phải không?”
Giang Bắc Minh liếc mắt nhìn Tôn
Hiều Thanh, sau đó cười hỏi: “Cho tới
bây giờ tôi chưa từng nghĩ là tôi tài
giỏi, nên các người cũng không cần
đến nhờ cậy tôi. Mời các người trở về đi!”
“Mẹ, chúng ta đi!“ La Dương Vỹ
tức khắc đứng lên, lôi kéo Tôn Hiểu
Thanh và nói: “Giang Bắc Minh, mày
đợi đó cho ông. Hôm nay mày không
giúp ông, ông đây sẽ khiến cho mày
sau này phải quỳ xuống cầu xin ông đây!”
“Đúng vậy, con trai à, bản thân
chúng ta tự cố gắng khiến cho cả nhà
bọn họ phải quỳ xuống cầu xin chúng
ta!” Tôn Hiều Thanh lớn tiếng quát:
“Thẩm Bát Long, Trương Nhã, hai
vợ chồng các người chờ đó cho bà.
Hôm nay chúng tôi đến cầu xin các
người, có phải các người đắc chí đến
hỏng đầu óc rồi đúng không? Nghe
đây, bây giờ chúng tôi không cầu xin
các người nữa, con trai của tôi không
cần trở thành học trò của Hồ Minh Đức nữa.
Thế nào cũng có một ngày, con
trai tôi sẽ giẫm nát cả nhà các người
dưới lòng bàn chân, làm cho các người
quỳ xuống cầu xin chúng tôi!”
La Thanh Lâm cũng rất khó chịu
và đá vào bàn trà một cái, nói: “Cả nhà
này đều là đồ chó má!”
“Đứng lại!” Lúc này, bỗng nhiên
Giang Bắc Minh hô lên một tiếng!
“Cậu muốn làm gì?” Tôn Hiểu
Thanh nhìn về phía Giang Bắc Minh,
lớn tiếng quát.
“Mang tất cả những thứ mà các
người đem qua đi đi, để ở nhà chúng
tôi thật chiếm diện tích!” Giang Bắc
Minh nhìn những đồ vật trên mặt đất,
lạnh giọng nói.
“Hừ! Bà đây thà đem những thứ
này cho chó ăn cũng không bỏ ở nhà
các người!” Tôn Hiểu Thanh lớn tiếng
nói.
Sau đó họ xách theo những thứ
ấy, thờ hồn hền rời đi!
Về tới phòng, Giang Bắc Minh vẫn
như thường lệ mát xa cho Thẩm
Thanh Lan, cảm nhận làn da mịn
màng như tơ của cô.
Vẫn như lúc trước, trong quá trình
mát xa, Thẩm Thanh Lan từ từ chìm
vào giấc ngủ. Giang Bắc Minh không
kết thúc như thường ngày mà vẫn mát
xa phần eo, lưng và hai chân của
Thẩm Thanh Lan. Sau đó anh mới đắp
chăn cho cô.