Cô ta thực sự không thề nào tin
được rằng một kẻ từng xin ăn từng
bữa của các nhà trong thôn sau này lại
lấy được nữ chủ tịch rồi trờ thành một
thằng ở rể vô dụng, vậy mà chớp mắt
đã trở nên quyền lực như vậy.
Tuy rằng trong lòng không hề tin
chuyện này, nhưng, thực tế đã thế này
rồi, anh hiện tại đã thực sự trở thành
một nhân vật quyền lực.
Copy từ web VietWriter
Anh đã trở thành một người mạnh
mẽ, quyền lực hơn so với người đàn
ông mà cô ta chỉ có thể hầu hạ như
một con chó.
“Bắc Minh, nửa tiếng nữa là tôi
tan làm rồi, nếu anh không phiền, tôi
muốn mời anh uống cà phê, có được
không?” Hàn Nhã Văn suy nghĩ một
lát, rồi lấy hết dũng khí nói với Giang
Bắc Minh.
Không biết tại sao vào giờ này,
khắc này,khi nhìn Giang Bắc Minh,
Hàn Nhã Văn lại nảy sinh thứ cảm giác
sùng bái.
Giang Bắc Minh cầm lấy chìa
khóa xe rồi thờ ơ đáp: “Tôi còn có
việc, giờ phải đi đón vợ tan làm về.”
“Vậy… anh có thể cho tôi cách
liên lạc với anh không?” Hàn Nhã Văn
biết, Giang Bắc Minh nói như thế là từ
chối cô ta, vậy là cô ta lại hỏi lại lần
nữa.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
“Cô cảm thấy có cần thiết phải
như thế không?” Giang Bắc Minh hỏi
lại.
Nói rồi, Giang Bắc Minh cầm chìa
khóa đi ra khỏi. Ra khỏi đó, Giang Bắc
Minh tìm thấy chiếc Palamela, sau đó
lái xe về phía công ty của Thẩm Thanh
Lan.
Lúc anh anh lai xe đến, Thẩm
Thanh Lan cũng vừa tan làm.
“Bà xã!” Giang Bắc Minh gọi lớn
tên vợ mình.
“Mua xe rồi à!” Thầm Thanh Lan
cười nói khi nhìn thấy chiếc Porsche
Palamela mới tinh bên cạnh Giang Bắc
Minh. “Nhìn đẹp lắm, có mắt thầm mỹ
đấy, em cũng rất thích chiếc xe này.”
“Chiếc này là đề tặng em đấy!”
Giang Bắc Minh tươi cười đáp lại. “Sau
này em lái chiếc xe này đi, anh vẫn sẽ
đi chiếc kia thôi.”
“Không cần đâu!” Thầm Thanh
Lan vừa khoát tay vừa nói. “Anh lái nó
đi, em lái chiếc nào cũng được.”
“Vậy thì không được đâu!” Giang
Bắc Minh cười khì khì. “Em là vợ anh
cơ mà, sao anh nỡ đề vợ mình lái
chiếc xe xấu như thế trong khi anh thì
lãi một chiếc xe xin xò chứ?”
Nghe Giang Bắc Minh nói như
vậy, Thẩm Thanh Lan lập tức nð nụ
cười ngọt ngào.
Sau khi lên xe, Thẩm Thanh Lan
nói với Giang Bắc Minh: “Bắc Minh,
đơn thuốc anh cho em, hôm nay em
đã tìm người đến thử nghiệm, mọi
người đều cảm thấy vị của nó rất
được, uống vào cảm giác hơi ngọt,
giống như nước giải khát vậy. Hơn
nữa, em còn tìm mấy người bị cảm
lạnh uống thử, quả nhiên chẳng bao
lâu sau, bệnh của họ đều khỏi!”
“Thế nào? Chồng của em rất lợi
hại phải không?” Giang Bắc Minh cười
hì hì rồi đáp lại.
“Chắc chắn là rất lợi hại rồi!”
Thầm Thanh Lan cũng tươi cười đáp
lại. “Em quyết định sẽ đầy nhanh việc
quảng bá sản phầm này ra ngoài thị
trường. Ngày nay chủ yếu là dân văn
phòng, do thói quen ăn uống sinh
hoạt thường ngày khiến sức khỏe của
phần lớn dân văn phòng kém đi rất
nhiều, sức đề khám cũng giảm sút
nên họ rất dễ bị cảm lạnh, phong hàn.
Đối với họ mà nói, một khi bị cảm
lạnh, họ sẽ phải xin nghỉ phép đề nghỉ
ngơi, mà khi đã xin nghỉ phép thì sẽ
không còn thường tháng chuyên cần
và mất ngày lương ở công ty, nếu tính
ra thì cũng mất mấy trăm nghìn. Vậy
nên, em tin rằng, sau khi quảng bá sản
phẩm này ra thị trường, chắc chắn sẽ
nhanh chóng thu hút được sự quan
tâm và yêu thích của mọi người, còn
nữa thông qua sản phẩm này cũng có
thể giúp công ty chúng ta nhanh
chóng khôi phục được độ phủ sóng
như trước đây.”
“Chỉ cần giúp công ty làm ăn tốt
hơn là được!”
Sau khi về đến nhà rồi ăn cơm
xong, Thầm Thanh Lan và Giang Bắc
Minh quay về phòng.
“Bà xã à, tối nay anh phải ra ngoài
một lúc.” Giang Bắc Minh nói với Thầm
Thanh Lan.
“Phải ra ngoài sao? Đã khuya vậy
rồi mà còn ra ngoài làm gì?” Thẩm
Thanh Lan hỏi.
“Dương Hoàng Việt tìm anh có
chút việc.” Giang Bắc Minh trả lời vợ
mình.
“Vậy được, anh nhớ chú ý an
toàn” Thẩm Thanh Lan gật đầu, từ
sau khi vợ chồng cô gần gũi hơn,
Thầm Thanh Lan đã không còn thành
kiến với Giang Bắc Minh như trước đây
nữa. Giờ cô và anh cũng như những
đôi vợ chồng bình thường khác, vậy
nên, giờ Giang Bắc Minh làm việc gì,
cô cũng không vặn hỏi nhiều nữa.
Giang Bắc Minh thơm lên má
Thẩm Thanh Lan, nói: “Đợi anh nhé,
anh đi một lúc rồi về ngay”
“Vâng. Má Thầm Thanh Lan ưng
ửng, cô gật đầu.
Giang Bắc Minh không lái xe đi,
anh ra ngoài bắt một chiếc taxi, sau
khi đến cửa hàng Porsche 4S, anh lấy
một chiếc xe đề ở đó rồi lái đến quán
bar của Dương Hoàng Việt.
Quán bar của Dương Hoàng Việt
đã được mở rộng, sửa sang lại và đã
chính thức đi vào kinh doanh. Việc làm
ăn của quán bar cũng rất khá. Giờ mới
“Sao em dám chứ!” Dương Hoàng
Việt cười, ném chai nước khoáng cho
Giang Bắc Minh, rồi lại cười nói “Em và
cô ấy đã xác định mối quan hệ nghiêm
túc rồi, mấy ngày trước em cũng đã
gặp bố mẹ cô ấy, một thời gian nữa
chúng em sẽ tổ chức đám cưới!”
“Thật đấy à?” Giang Bắc Mình hơi
ngạc nhiên nhìn Dương Hoàng Việt.
Cậu nhóc này thoạt nhìn thì trông
chẳng giống người tốt, thật không ngờ
cậu ta thực sự nghiêm túc với một cô
nhân viên phục vụ.
“Đương nhiên rồi!” Dương Hoàng
Việt gật đầu. “Hồ đồ mấy năm rồi, em
mới nghĩ thông suốt. Làm ăn đàng
hoàng, cưới vợ sinh con là tốt nhất!
Nếu cứ hồ đồ như trước thì cuộc đời
còn có ý nghĩa gì nữa!”
“Cậu nghĩ được như thế là tốt rồi!”
Giang Bắc Minh vừa nói vừa gật đầu.
“Thôi được rồi, cậu bảo anh tới giúp
cậu xem phong thủy, vừa nãy lúc bước
vào anh cũng đề ý rồi, phong thủy
hiện tại của quán bar này cũng được
đấy, chỉ còn mấy điểm nho nhỏ phải
sửa lại thôi. Lát nữa anh sẽ bảo lại với
cậu, sau khi cậu sửa xong tôi đảm bảo
với cậu, việc làm ăn của cậu chắc
chắn sẽ mỗi ngày một tốt hơn”