“Chúng ta đi thuê phòng!” Tề Bảo
Nhi tức giận nói. Đối mặt với ánh mắt
luôn nhỏ nhen, nghỉ ngờ của bạn trai,
Tề Bảo Nhi thật sự không nói nên lời.
Mỗi khi ra ngoài làm việc gì, nếu
thời gian không chuẩn, anh ta sẽ
không ngừng hỏi tới hỏi lui, điện thoại
di động của cô, cũng bị anh ta xem đi
xem lại. Nhỡ mà có nói chuyện phiếm
với người đàn ông khác, nếu không có
một lời giải thích hợp lý, anh ta có thể
làm ra những việc mà bạn không thể
tường tượng nồi.
“Ô thì ra vậy, Tề Bảo Nhi, cô rốt
cuộc cũng thừa nhận rồi sao?” Tiền
Tuấn Duy căn bản không nhận ra Tề
Bảo Nhi vì giận quá nên mới nói như
thế, mà còn tin luôn, nhất thời kêu to
một tiếng. Vừa đúng lúc này Giang
Bắc Minh đi ra, Tiền Tuấn Duy lập tức
lao về phía Giang Bắc Minh.
Copy từ web VietWriter
Giang Bắc Minh chưa kịp phản
ứng, anh ta đã túm lấy cổ áo Giang
Bắc Minh, sau đó đấm vào mặt Giang
Bắc Minh.
“Bụp!”
Giang Bắc Minh nào ngờ đối
phương sẽ ra tay, hoàn toàn không kịp
phản ứng, bị ăn thằng một quả đấm
vào mặt.
“Tiền Tuấn Duy!” Tề Bảo Nhi chạy
tới, nắm lấy Tiền Tuấn Duy, lớn tiếng
nói. “Anh có thể bình thường một chút
được không?”
“Tôi bình thường? Cô bạn gái đặc
biệt của tôi đi thuê phòng với người
khác, thế mà tôi vẫn bình thường
được? Vậy thì tôi không phải đàn ông
rồi.” Hai mắt Tiền Tuấn Duy đỏ hoe,
hét lên.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
“Anh đúng là đồ thần kinh!” Tề
Bảo Nhi điên máu nói, sau đó hết sức
xin lỗi Giang Bắc Minh. “Bắc Minh, tôi
xin lỗi…”
“Chuyện quái gì đang xảy ra
vậy?” Giang Bắc Minh lúc này vẫn còn
choáng váng, mặc dù cú đấm của
Tiền Tuấn Duy đối với Giang Bắc Minh
chỉ như muỗi đốt, nhưng không hiểu
ngô khoai gì đã bị người ta đấm cho
một phát, trong lòng cũng bực mình
nhé!
“Tiền Tuấn Duy!” Tề Bảo Nhi nhìn
Tiền Tuấn Duy rồi nói: “Anh cút khỏi
đây cho tôi, từ nay về sau, chúng ta
không còn liên quan gì đến nhau nữa!”
Nói xong Tề Bảo Nhi trực tiếp kéo
theo Giang Bắc Minh rời đi!
“Đứng lại!” Tiền Tuấn Duy tức
giận gầm lên một tiếng, chạy tới chỗ
Tề Bảo Nhi cùng Giang Bắc Minh.
“Nếu hôm nay không nói rõ, không
người nào có thề rời khỏi. Thằng ranh
con, mày dám ngủ với người đàn bà
của ông đây, hôm nay ông sẽ cho mày
yên nghỉ!”
Nắm đấm của Tiền Tuấn Duy lại
vung về phía Giang Bắc Minh!
Tế Bảo Nhi lập tức duỗi tay ra,
nắm lấy cánh tay Tiền Tuấn Duy, lớn
tiếng nói: “Tiền Tuấn Duy, có phải anh
bị ngu không? Lúc nãy tôi giận quá
mới nói thế, anh nghe mà không hiều
sai? Tôi gặp Bắc Minh quen nhau
được bao lâu mà đi thuê phòng với
anh ấy? Anh cho tôi là loại người nào?
Tôi nói anh biết, nếu cứ tiếp tục vô cớ
như vậy, giữa hai chúng ta tuyệt đối
không có khả năng nữa!”
Sức lực của Tế Bảo Nhi vẫn có
chút mạnh mẽ, nói xong, bàn tay nắm
lấy cánh tay Tiền Tuấn Duy, quật mạnh
cánh tay của Tiền Tuấn Duy, đẩy
thẳng Tiền Tuấn Duy xuống đất.
Sau đó, Tề Bảo Nhi và Giang Bắc
Minh rời đi.
Ở ven đường chặn một chiếc taxi,
Tề Bảo Nhi nhìn Giang Bắc Minh rất có
lỗi nói. “Bắc Minh, tôi thực sự xin lỗi,
tôi cãi nhau với Tiền Tuấn Duy làm liên
lụy anh bị đấm một phát.”
“Không sao đâu.” Giang Bắc Minh
xua tay nói. Trong lòng cũng buồn bực
không thôi.
“Thực xin lỗi, đầu óc của tên kia
quá nhỏ mọn” Tề Bảo Nhi nói. “Bắc
Minh, hay là chúng ta đi bệnh viện
kiểm tra một chút?”
“Thật sự không sao đâu.” Giang
Bắc Minh xua tay. “Bản thân tôi là bác
sĩ, cô quên rồi sao?”
“Đúng vậy!” Tề Bảo Nhi gật đầu
nói. “À mà, sau khi xuống mộ, anh tìm
ra nguyên nhân tình trạng của Khánh
Linh chưa?”
“Tìm được rồi!” Giang Bắc Minh
gật đầu nói. “Sau khi trờ về, tôi sẽ có
cách chữa khỏi cho Khánh Linh.”
“Nguyên nhân là gì, anh có thể
nói cho tôi biết không?” Tề Bảo Nhi
hỏi.
“Cái này…” Giang Bắc Minh do dự
nói. “Tề Bảo Nhi, cô biết từ trường trái
đất không?”
Giang Bắc Minh gật đầu nói: “Chú
Minh Đức, chúng cháu đã tìm được
nguyên nhân cụ thể, bây giờ cháu sẽ
đi chữa trị cho Hồ Khánh Linh!”
“Được, được, Bắc Minh, cảm ơn
cháu, cảm ơn cháu!” Hồ Minh Đức
nghe Giang Bắc Minh nói đã tìm được
nguyên nhân và có thề chữa khỏi, lập
tức thờ phào nhẹ nhõm. Thấy con gái
mình như vậy, là một người cha, trong
lòng Hồ Minh Đức vừa sốt ruột vừa
đau đớn, lòng yêu thương khôn nguôi.
Giang Bắc Minh cũng nhanh
chóng chạy vào phòng của Hồ Khánh
Linh.
Tình hình của Hồ Khánh Linh lúc
này trờ nên nghiêm trọng hơn những
gì anh thấy khi mới đến vào buồi sáng.
Hồ Khánh Linh không còn nằm co ro
trên chân giường nữa mà cầm trong
tay một cây bút, cứ quơ loạn xạ trong
không trung. Tựa hồ là trước mặt cô ấy
đều là kẻ địch, bút trong tay chính là
dao rựa, cô ấy sẽ liều mạng để chém
hết đám chúng nó xuống đất.