“Reng reng reng…”
Ngay lúc hai người chuẩn bị tiếp tục
chuyện tốt đẹp nào đó, thế mà điện thoại
di động của Giang Bắc Minh lại bất ngờ
reo vang lần nữa.
“Anh…” Lúc này Giang Bắc Minh mới
chợt nhớ ra, vừa rồi sau khi nói chuyện
điện thoại với cô Lisa, bởi vì anh muốn
anh chóng làm này nọ với Thẩm Thanh
Lan nên đã quên tắt nguồn điện thoại,
cầm thẳng di động tới đặt ngay trên tủ
đầu giường, trời ơi con mẹ nó, bây giờ lại
đến lượt ai gọi điện vậy?
Cho dù là ai gọi thì tuyệt đối không
bốc máy đâu!
Copy từ web VietWriter
Thế nhưng sau khi nhìn thấy cái tên
nhấp nháy trên màn hình điện thoại di
động, Giang Bắc Minh lại trở nên do dự,
bởi vì người gọi tới chính là Dương Hoàng
Việt!
Anh chàng Dương Hoàng Việt này,
dưới tình huống bình thường thì tuyệt đối
cậu ta sẽ không tùy tiện gọi điện thoại
cho anh, nhất là những lúc thế này, bây
giờ cậu ta gọi điện thoại tới, đừng nói là
lại có chuyện gì quan trọng đấy nhé?
“Alo, Hoàng Việt à, anh đây nói cho
mà biết, con mẹ nó nếu cậu không có
chuyện gì quan trọng mà dám gọi điện
thoại cho anh đây, thì ngày mai anh đây
sẽ làm thịt cậu ngay!” Vừa nhận điện
thoại là Giang Bắc Minh đã quát một tiếng
với Dương Hoàng Việt ở đầu dây bên kia.
“Anh Bắc Minh, em cũng không có
chuyện gì quan trọng, chỉ là em muốn hỏi
anh một câu, bây giờ cũng vẫn còn sớm,
anh có muốn tới quán rượu của em ngồi
la cà một chút không?” Bên kia điện thoại,
Dương Hoàng Việt nói chuyện cực kỳ
ngây thơ vô tội.
“Ngồi em gái nhà cậu!”
Giang Bắc Minh nổi giận đùng đùng
cúp điện thoại cái rụp, sau đó thẳng tay
ấn tắt nguồn luôn.
“Được rồi, lần này khóa máy thì sẽ
không còn chuyện gì cắt ngang nữa.”
Giang Bắc Minh cười cười với Thẩm
Thanh Lan, ngay sau đó lại nhào lên
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
người Thẩm Thanh Lan một lần nữa.
Vốn dĩ cảnh tượng còn đang phác hoạ
chuyện trên giường, sau đó lại xoay
chuyển khung cảnh đến trên tủ đầu
giường, chỉ là âm thanh kia chưa từng
gián đoạn một giây một phút nào, vẫn
vang lên miên man khiến lòng người nhộn
nhạo.
Ba mươi phút sau, trong phòng tắm
vang lên từng đợt tiếng nước chảy ầm ầm,
mà Giang Bắc Minh lại đang ngồi trên
giường nở nụ cười ngây ngô.
Thật sự không ngờ được, cách ngày
kỷ niệm kết hôn còn có mười ngày nữa,
thế mà anh đã hoàn thành giấc mơ giang
dở của bản thân rồi.
Nhất là khi hồi tưởng lại hình ảnh và
cảm nhận khắc sâu trong ký ức vừa diễn
ra ban nấy, Giang Bắc Minh thật sự có
một loại cảm giác vui mừng phấp phới
trong lòng, niềm vui không thể nào diễn tả
bằng ngôn ngữ được.
Bảo sao các ông các bà ngày xưa cứ
bảo đời người có bốn chuyện vui lớn nhất,
mà chuyện đầu tiên chính là đêm tuyệt
vời hai vợ chồng trẻ trao bản thân mình
cho nhaul
Cảm giác tặng hết những gì tỉnh túy
của mình cho người mình yêu thương,
thật sự quá hạnh phúc quá tuyệt vời, quá
là kỳ diệu!
Giang Bắc Minh tỉnh táo rộn ràng cực
kỳ, nhưng Thẩm Thanh Lan thì không chịu
nổi, giờ phút này đã mệt mỏi thở hồng
hộc nằm mệt nhoài trên giường, tựa vào
bờ vai Giang Bắc Minh, chỉ trong thời gian
một cái chớp mắt mà cô đã ngủ thiếp đi.
Mà Giang Bắc Minh, vì bận ôm Thẩm
Thanh Lan ngủ cho nên buổi tối hôm nay
anh cũng bỏ chuyện tu luyện, lần đầu tiên
nằm trên giường ôm Thẩm Thanh Lan,
sung sướng vừa lòng ngủ một đêm.
Một đêm lặng lẽ trôi qua trong yên
bình.
Sáng sớm hôm sau, hai người Giang
Bắc Minh và Thẩm Thanh Lan cùng lái ô
tô đi làm.
“Hôm nay anh đi mua một chiếc xe
đi” Thẩm Thanh Lan nhìn Giang Bắc Minh
rồi nói: “Bây giờ anh cũng đã có công việc
của riêng mình, chẳng mấy chốc Cửa
hàng trang sức Châu Báu và Phòng khám
Đông y khai trương thì anh cũng phải bắt
đầu làm việc rồi, sau đó chắc chản sẽ có
rất nhiều chuyện khiến anh phải bận rộn
mỗi ngày, nên không cần ngày nào cũng
đưa em đi làm vậy đâu.”
“Không sao đâu, cho dù bận rộn đến
mức nào, đón đưa em đi làm và tan tầm
mỗi ngày đều là niềm hạnh phúc của
anh.” Giang Bắc Minh vừa cười vừa nói.
Thẩm Thanh Lan nghe anh trả lời vậy
thì mỉm cười hạnh phúc, nhưng cô vẫn nói
lại: “Dù sao anh vẫn nên mua một chiếc
xe riêng, sau này cũng tiện đi lại hơn.”
“Được!” Thẩm Thanh Lan đã nói đến
mức này thì tất nhiên Giang Bắc Minh
phải gật đầu, đồng ý với cô.
“Đúng rồi, bây giờ mọi chuyện đã
được giải quyết cũng ổn thỏa phần nào
rồi, có cân nhanh chóng mở một cuộc
họp báo để công bố không?” Giang Bắc
Minh hỏi cô một câu.
Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng gật đầu
rồi đáp lời anh: “Có chứ, chắc chản phải
nhanh chóng tổ chức một buổi họp báo,
công ty chúng ta có một chút bất lợi, đợi
chút nữa sau khi em đến công ty sẽ bảo
thư ký đi sảp xếp chuyện này, xế chiều
hôm nay, chậm nhất là buổi sáng ngày
mai sẽ tổ chức buổi họp báo chính thức.”
“Ừm, đến lúc đó, có cần anh xuất hiện
trước công chúng không?” Giang Bắc
Minh hỏi lại.
“Được chứ, nếu anh có thời gian rảnh
rỗi thì cứ đến tham gia chứ sao.” Thẩm
Thanh Lan nói với Giang Bắc Minh. Từ sau
khi Giang Bắc Minh bắt đầu thay đổi,
Thẩm Thanh Lan đã phát hiện năng lực
của mình càng ngày càng kém, mà tính ỷ
lại thì càng lúc càng mạnh.
Có rất nhiều chuyện, lấy bản lĩnh
trước kia của cô thì rất dễ dàng giải quyết
ổn thỏa xong xuôi, nhưng mà bây giờ, hễ
có chuyện gì cần quyết định là cô đều
phải hỏi thăm ý kiến của Giang Bắc Minh
một chút xem sao, nhưng cho dù làm bất
cứ chuyện gì, cô đều hy vọng Giang Bắc
Minh có thể cùng nằm tay mình thực hiện.
Nếu như vậy thì cô mới có thể cảm
thấy yên lòng.
Nhất là từ sau đêm hôm qua, sau khi
Thẩm Thanh Lan đã giao tất cả những gì
mình có cho Giang Bắc Minh, cô lại càng
ỷ lại vào Giang Bắc Minh hơn nữa, cứ như
chỉ cần rời khỏi Giang Bắc Minh là cô sẽ
rơi vào hoảng sợ lo âu, không biết nên giải
quyết mọi chuyện thế nào.
Chuyện mua xe không cần phải vội,
trước hết Giang Bắc Minh vẫn phải lái
chiếc xe ô tô đó đến gặp cô Lisa trong
khách sạn đã.
Sau khi cô Lisa mở cửa ra, Giang Bắc
Minh đã thấy ngay khuôn mặt oán giận
trách móc của cô Lisa trong phòng.
“Cô Lisa. Thật sự xin lỗi cô.” Giang
Bắc Minh cười cười bày tỏ ý xin lỗi với
Lisa, nói: “Mấy ngày gần đây thực sự có
quá nhiều chuyện khiến tôi bận luôn tay
luôn chân, bởi vậy cho nên tôi mới quên
chuyện phải chữa bệnh cho cô.”
“Anh quên chuyện chữa bệnh cho tôi,
hay căn bản là quên luôn cả tôi rồi?” Cô
Lisa nhìn về phía Giang Bắc Minh rồi tức
giận hỏi.
“Tôi…” Giang Bắc Minh rất muốn trả
lời, chẳng lẽ hai vế này có gì khác nhau
hay sao? Nếu tôi nhớ kỹ mình có quen
người như cô, thì tất nhiên tôi đã đến
chữa bệnh cho cô từ lâu rồi.
“Hừ..” Thấy biểu cảm của Giang Bắc
Minh, cô Lisa hừ lạnh một tiếng rồi nói
ngay lập tức: “Giang Bắc Minh, sao bỗng
dưng tôi lại phát hiện ra anh vô trách
nhiệm thế nhỉ? Cả người tôi có chỗ nào
cũng đều cho anh nhìn thấy hết rồi, mà lại
còn cho anh sờ soạng lâu như vậy, thế mà
anh vừa kéo quần lên đã quay đi không
nhận người quen nữa rồi?”
“Khụ khụ… Giang Bắc Minh ho sặc
sụa ngay lập tức, vội nói: “Chuyện gì thế,
cô Lisa, cô nói thế này hình như hơi
nghiêm trọng so với tình hình thực tế rồi
đó, sao tôi nghe cô nói cứ như tôi chính là
đàn ông phụ lòng vậy?”
“Đàn ông phụ lòng?” Lisa sững sờ:
“Đàn ông phụ lòng là có ý gì?”
“Không… Thật ra tôi muốn nói một
điều với cô, ý nghĩa của từ đàn ông phụ
lòng nói chính xác là người đàn ông này,
có vẻ ngoài đẹp trai ngời ngời, rất có bản
lĩnh và khí chất, đồng thời cũng rất có tinh
thân trách nhiệm với những gì mình gánh
vác.” Giang Bắc Minh nói với cô Lisa.
“Ha ha ha… Anh vẫn muốn nhìn có
đúng hay không?” Cô Lisa cười ha ha rồi
bảo: “Tôi biết ngay đàn ông các anh mỗi
một kẻ đều chẳng có ai tốt đẹp, không
ngờ anh cũng giống như vậy… Nhưng
chẳng qua, ý nghĩa của cụm đàn ông phụ
lòng, thật sự như anh giải thích sao?”
Lisa nghiêng đầu hỏi, trực giác mách
bảo với cô ta rằng, cơ bản là ý nghĩa của
cụm từ đàn ông phụ lòng cũng không
phải là như vậy.