“Không phải sao?” Trương Kiệt hùng hổ hỏi. "Bắc Minh, xem ra cậu thực sự còn quá trẻ. Cậu còn phải trưởng thành nhiều. Đặc biệt là nghề bác sĩ, cậu không được nóng nảy, cẩu thả!".
“Trưởng khoa Kiệt” Giang Bắc Minh nói. "Tôi không biết tôi có bất cẩn hay không, nhưng tôi tin rằng dù có bất cẩn, tôi cũng không thể viết sai đơn thuốc. Xét cho kĩ, nếu như tôi viết sai đơn thật, thì sao lại vừa vặn khiến cổ họng họ xuất hiện ngay vấn đề nghiêm trọng vậy? Không có chuyện trùng hợp như vậy đúng không?"
Copy từ web VietWriter
“Hả?” Nghe thấy lời của Giang Bắc Minh, Trương Kiệt đột nhiên nhíu mày.
Đúng vậy, ngay cả khi đơn thuốc sai, thì hậu quả của việc uống nhầm thuốc cũng có thể gây ra các vấn đề ở các bộ phận khác của cơ thể, không thể nào chỉ có cổ họng mới có vấn đề?
Cho dù là trùng hợp, cũng không thể trùng hợp như vậy!
Hơn nữa, Trương Kiệt cũng cảm thấy nếu Giang Bắc Minh có thể chữa cho những người đã chết lâm sàng thì chuyên môn của anh ta chắc chắn sẽ không tệ, nếu đã là đã là những người chuyên nghiệp như vậy, làm sao có thể phạm sai lầm cơ bản thế chứ?
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, ông cũng cho rằng không điều đó là không thể!
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
“Vậy thì Bắc Minh, ý cậu là gì?” Trương Kiệt nhìn Giang Bắc Minhhỏi.
“Hiện tại tôi cũng chưa tiện nói” Giang Bắc Minh lắc đầu nói. "Chà, Trưởng khoa Kiệt, bây giờ ông dẫn tôi đến chỗ vừa pha thuốc, được không?"
Như những người quản lí đã đề cập trước đó, những ca sĩ này không hề đụng chạm gì khác sau khi được điều trị, nói cách khác, thứ duy nhất họ động đến là loại thuốc anh kê. Nếu dây thanh quản của họ bị đứt, thì sự nghi ngờ về thuốc đó là lớn nhất.
Giang Bắc Minh đảm bảo rằng loại thuốc mà anh kê không thể gây ra việc đứt thanh quản, vì vậy vấn đề hiện tại nằm ở chỗ thuốc đã được đun sôi.
Ban đầu, Giang Bắc Minh định ngửi những chiếc cốc dùng một lần của các ca sĩ sau khi uống thuốc, nhưng những chiếc cốc đó đã bị người đại diện cưỡng chế thu thập làm bằng chứng, và Giang Bắc Minh không có quyền tiếp cận chúng, vì vậy bây giờ chỉ còn cách đến nơi đun thuốc xem cặn thuốc còn không, ngửi cặn thuốc xem có bị gì không.
“Được rồi, chuyện này không có vấn đề gì” Trương Kiệt gật đầu nói.
Nói thật, bởi vì quen biết Giang Bắc Minh lâu như vậy, cũng biết rõ Giang Bắc Minh, trong lòng Trương Kiệt vẫn muốn giúp đỡ Giang Bắc Minh.
"Trương Kiệt!"
Đúng lúc này, Sở trưởng Công từ trong phòng cấp cứu đi ra.
Khi nhìn thấy Giang Bắc Minh bên cạnh Trương Kiệt, sắc mặt của sở trưởng Công đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
“Giang Bắc Minh, sao cậu còn chưa đi, còn ở đây làm gì?” Sở trưởng Công lạnh lùng nói.
"Sở trưởng Công, tôi dùng danh dự của mình để bảo đảm thuốc tôi kê không có vấn đề gì." Giang Bắc Minh nói với sở trưởng Công. "Tôi chỉ nói với ông Kiệt rằng dù có vấn đề gì thì cũng không thể trùng hợp như vậy được. Sự cố chỉ xảy ra khiến dây thanh quản của ca sĩ bị tổn thương. Vì vậy, tôi dự định điều tra nó ngay bây giờ. Dù sao, tôi cũng muốn trả lại sự trong sạch cho mình! "
“Giang Bắc Minh” Sở trưởng Công nhìn Giang Bắc Minh nói. “Tôi cho rằng, với tư cách là một bác sĩ, việc kê đơn thuốc sai cũng đủ khiến người ta coi thường, nếu sai mà sửa thì tốt, còn nếu chỉ biết ngụy biện thì sẽ khiến mọi người nghĩ bạn phù phiếm và không đáng tin cậy!"
"Tôi làm sở trường Sở Y tế đã lâu như vậy, lời dạy của tôi đối với các bác sĩ của tôi sẽ luôn như vậy. Tôi không quan tâm đến trình độ y thuật của các cậu. Tuy nhiên, trong ngành này, các cậu phải nghiêm túc và cẩn thận! Luật sắt quan trọng nhất trong ngành bác sĩ! "
“Giang Bắc Minh, tôi biết y thuật của cậu quả thực rất tốt, nhưng cậu còn quá trẻ, quá phù phiếm, có chút thành tích cũng không đáng tin cậy, làm việc không vững. Vì vậy, tôi muốn nói với cậu rằng, vì sự an toàn của đa số bệnh nhân, tôi sẽ không cấp cho cậu chứng chỉ để hành nghề! Tôi sẽ đợi đến khi nào cậu làm việc chắc chắn hơn?"
Nói xong, Sở trưởng Công nhìn Trương Kiệt rồi nói. "Trương Kiệt, đến phòng cấp cứu ngay. Dương Tự Minh đang cứu các ca sĩ. Đừng để đến lúc người ta có yêu cầu gì thì không thấy ai giúp đỡ!"
Nói xong, Sở trưởng Công quay người bước vào phòng cấp cứu.
Trương Kiệt áy náy nhìn Giang Bắc Minh nói: "Bắc Minh, tôi, tôi sợ tôi không có thời gian cùng cậu đến tiệm thuốc bắc. Cậu tự mình đi xem đi. Đừng lo lắng, tôi sẽ gọi điện thoại cho họ ngay và để họ hợp tác với cậu hết sức có thể!"
“Được rồi, cám ơn” Giang Bắc Minh gật đầu, liền đi về phía hiệu thuốc bắc.
Bất kể là Sở trưởng Công có đưa cho anh chứng chỉ hay không, có phải chịu trách nhiệm về chuyện này hay không, Giang Bắc Minh tuyệt đối không thể để mình bị vu oan như thế được!
Giang Bắc Minh đi theo anh Châu đến một trong các lọ thuốc, sau đó, Anh Châu gọi người phụ trách sắc thuốc đến hỏi: "Vừa rồi còn có
một liều thuốc, được đem đi phòng cấp cứu sau khi đun sôi, anh đun liều đó sao?"
“Vâng, là tôi!” Người sắc thuốc gật đầu nói. Nói xong, anh tìm một đơn thuốc trên bàn bên cạnh nồi thuốc, đưa cho anh Châu rồi nói. "Giám đốc Châu, anh đang nói về toa thuốc này sao?"