Nghe xong câu nói của Tiền Tuấn
Duy, trong lòng Giang Bắc Minh nhất
thời than khổ.
Chết tiệt, vừa mới hòa giải với
Thẩm Thanh Lan xong thì chuyện
khác lại tới.
Thầm Thanh Lan liếc nhìn Tiền
Tuấn Duy, hỏi. “Có chuyện gì xảy ra?”
“Có chuyện gì xảy ra?” Tiền Tuấn
Duy khit mũi lạnh lùng nói: “Cô tự đi
mà hỏi chồng mình. Mối quan hệ giữa
Copy từ web VietWriter
tôi và bạn gái tốt biết bao. Vì chồng cô
mà bây giờ bạn gái tôi muốn chia tay
với tôi. Dù sao thì bạn nhớ trông
chừng chồng mình cho tốt, đừng để
anh ta ra ngoài dụ dỗ bạn gái người
khác. Mà anh ta thích dụ dỗ anh cũng
được, đừng dụ dỗ bạn gái tôi!”
Nói xong, Tiền Tuấn Duy đi luôn.
Thầm Thanh Lan liếc nhìn Giang
Bắc Minh, sau đó đi về phía công ty.
Đậu má, chẳng nhẽ lại giận rồi?
Giang Bắc Minh vội vàng đi theo,
nhưng Thầm Thanh Lan bước đi rất
nhanh, căn bản không cho Giang Bắc
Minh cơ hội nói chuyện, Giang Bắc
Minh đành phải đi theo Thầm Thanh
Lan vào thang máy. Lúc này trong
thang máy vẫn có không ít người,
Giang Bắc Minh không tiện giải thích.
Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn
đành đi theo Thẩm Thanh Lan đến
phòng làm việc.
“Cái đó, Thanh Lan…” Giang Bắc
Minh nói với Thầm Thanh Lan.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
“Nào, uống chút nước đi Thầm
Thanh Lan cầm một chai nước khoáng
đưa cho Giang Bắc Minh.
“Hà?” Giang Bắc Minh sửng sốt.
“Uống nước đi.“ Thầm Thanh Lan
nhàn nhạt cười một tiếng: “Anh không
cần giải thích cái gì, em tin anh.”
“Em tin anh sao?“ Giang Bắc
Minh sửng sốt, không tin nhìn Thầm
Thanh Lan, nói: “Hay là, để anh giải
thích cho em, thật sự không phải như
em nghĩ…”
“Làm sao anh biết em nghĩ như
thế nào?” Thầm Thanh Lan cười nhẹ
nói: “Được rồi, em rất tin tưởng anh,
anh sẽ không làm loại chuyện này, anh
không cần giải thích. Thế nhé, em phải
đi họp. Nếu anh rảnh rỗi, anh cứ ở
trong phòng làm việc nghỉ ngơi đi.
Nếu có việc khác thì đi làm đi.”
Trong khi nói, Thầm Thanh Lan
cầm tập văn kiện lên, chuẩn bị đi về
phía phòng họp.
Đi chưa được hai bước, Thẩm
Thanh Lan đột nhiên quay người đi về
phía Giang Bắc Minh, sau đó hôn
Giang Bắc Minh một cái.
“Bây giờ, tin em không hiểu lầm
anh chưa?”
Thầm Thanh Lan khẽ mỉm cười,
xoay người đi về phía phòng họp.
Thực ra Thầm Thanh Lan không
nghĩ nhiều. Bởi vì chuyện xảy ra đêm
qua, cùng với việc nhìn thấy những
bức ảnh trên điện thoại của Đặng Vũ
Thành sáng nay, đã khiến trái tim
Thầm Thanh Lan bình tâm trờ lại.
Tối hôm qua, cơ hội tốt như vậy,
Giang Bắc Minh không làm gì cô, điều
này đủ để nói rõ, Giang Bắc Minh
không phải loại đàn ông không có khả
năng kiềm chế. Vì vậy, khi Tiền Tuấn
Duy bảo cô Giang Bắc Minh đã dụ dỗ
bạn gái anh ta, Thầm Thanh Lan tuyệt
đối không tin điều đó.
Cô cũng chợt nghĩ giữa vợ chồng
vốn không phải nên tin tường và thông
hiểu lẫn nhau sao?
Nếu chuyện gì cũng đều hoài
nghỉ như vậy, thì sau này làm sao có
thề tiếp tục sống với Giang Bắc Minh?
“Hớ!”
Giang Bắc Minh sờ lên chỗ mặt
mà Thẩm Thanh Lan chủ động hôn,
Bá thiên tà Chương 126…hải đặt ch
đột nhiên cười ngây ngốc.
Không tệ, không tệ, không ngờ
Tiền Tuấn Duy hoàn toàn không tin lời
của Tiền Tuấn Duy.
Quá tuyệt vời!
Nếu Thầm Thanh Ngưng tin mình,
vậy thì anh không cần tiếp tục đợi ở
đây nữa, ra khỏi công ty, lái xe, đến
cửa hàng trang sức.
Cửa hàng trang sức đang được
sửa sang lại toàn bộ, tuy chưa hoàn
thiện nhưng biển hiệu của cửa hàng
trang sức Thanh Lan lúc này đã được
treo lên.
Hơn nữa, trang trí bên trong tiệm
trang sức cũng đã có bước đầu có
dáng có hình, ước chừng mười mấy
ngày nữa có thề trang trí xong.
Nhìn thấy Dương Hoàng Việt
đang đội mũ bảo hộ chỉ đạo công
việc, Giang Bắc Minh cũng dừng xe
bước vào trong.
“Anh Bắc Minh.” Nhìn thấy Giang
Bắc Minh đến gần, Dương Hoàng Việt
mỉm cười chào hỏi Giang Bắc Minh.
“Hôm nay rảnh sao?”
“Không có việc gì, đến xem một
chút đi” Giang Bắc Minh cười nói với
Dương Hoàng Việt. Khoảng thời gian
này, ấn tượng của anh đối với Dương
Hoàng Việt rất tốt. Dương Hoàng Việt
rất tận tâm với việc này, hiện tại quán
bar của cậu ấy cũng đang sửa nhưng
cậu ấy vẫn dành phần lớn thời gian đề
giám sát công việc trong cửa hàng
trang sức.
“Anh Bắc Minh, vậy anh cứ xem
thử đi. Những đồ trang trí này đều
được lắp đặt theo yêu cầu của anh.”
Dương Hoàng Việt cười nói. “Theo tiến
độ này thì nhiều nhất khoảng mười
ngày nữa là xong. Tôi đi xem ngày
giúp anh, khoảng mười lăm ngày nữa,
là ngày lành tháng tốt, chúng ta có thề
mờ cửa khai trương.”
“Mười lăm ngày sau, cậu nói tới
ngày 28 sao?” Giang Bắc Minh hỏi.
Giang Bắc Minh cười nói: “Xin lỗi,
chị có chuyện gì vậy?”
Người phụ nữ trung niên cười
lạnh một tiếng, lấy ra một tấm danh
thiếp từ trong túi xách, vốn định đưa
cho Giang Bắc Minh, nhưng cứ như
vậy, lấy tay ném thằng xuống đất.
“Đây là danh thiếp của tôi. Tôi mờ
một xưởng sản xuất trang sức vàng.
Sau này trang sức bằng vàng trong
cửa hàng của cậu sẽ được đặt và
nhận từ xưởng của tôi!” Người phụ nữ
trung niên lớn tiếng nói với Giang Bắc
Minh. Giọng điệu đó, xem ra không
phải đang thảo luận với Giang Bắc
Minh, mà là thằng thừng ra lệnh!
Rất kiêu căng và ngao man!