Giang Bắc Minh và Thẩm
Thanh Lan không còn cách nào
khác, chỉ đành tự băng bó rồi
nhanh chóng tới bệnh viện, tiếp tục
cấp cứu cho những người bị hại
khác.
Sau đó, bởi vì cơ thể anh đã
quá mệt mỏi, nên ngủ lại trong
bệnh viện suốt cả một đêm. Buồi
tối hôm qua, thật ra Thẩm Thanh
Lan cũng chẳng có ý kiến gì,
Copy từ web VietWriter
nhưng Giang Bắc Minh lại sợ bộ
dạng lúc đó của anh sẽ khiến cho
Thầm Thanh Lan buồn phiền, nên
là, anh đã từ chối vô cùng nghiêm
túc. Dù sao thì, đối với con gái mà
nói, trong cuộc đời này, lần đầu tiên
vẫn vô cùng quan trọng, vì vậy, tự
nhiên là sẽ có đòi hỏi đặc biệt với
lần đầu tiên, mà bộ dáng lúc đó
của anh, chắc chắn sẽ mang đến
cho Thầm Thanh Lan một chút tiếc
nuối.
Đọc full tại truyen.one
Hiện tại, anh đã khôi phục lại
bộ dạng trẻ trung của bản thân, mà
còn hơn hai tiếng đồng hồ nữa
Thẩm Thanh Lan mới phải đi làm,
số thời gian ấy vậy là đủ rồi.
Vì thế, bất luận là thế nào,
sáng ngày hôm nay, anh phải bồ
sung cho tiếc nuối của ngày hôm
ấy.
Thẩm Thanh Lan có chút
khẩn trương, khuôn mặt ngay lập
tức liền đỏ lên, nói: “Nhưng mà, bố
mẹ em tỉnh rồi, nếu như đề bọn họ
biết được…”
“Vậy thì sao chứ?” Giang Bắc
Minh trả lời: “Dù sao bọn họ cũng
là người từng trải, mấy chuyện như
thế này, hai người họ có thề cũng
rất thoải mái thôi.”
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Giang Bắc Minh biết, nếu như
để cho Thầm Thanh Lan chủ động
gật đầu đồng ý, là điều không thể
nào. Vì vậy, vừa nói xong câu này,
anh liền trực tiếp dùng môi của
mình bịt kín môi của Thầm Thanh
Lan lại, một nụ hôn vô cùng bá
đạo.
Lúc ban đầu, Thẩm Thanh
Lan còn có chút vừa cự tuyệt lại
vừa đón nhận, nhưng dần dần sau
đó, hai cánh tay trắng nõn của cô
không nhịn được trực tiếp ôm lấy
tấm lưng của Giang Bắc Minh.
Rất rõ ràng, giờ khắc này,
Thẩm Thanh Lan đã chấp nhận
Giang Bắc Minh rồi.
Giang Bắc Minh lập tức vui vẻ,
giơ một cánh tay lên, bắt đầu cời
cúc áo đồ ngủ của Thẩm Thanh
Lan.
Đợi đến khi quần áo của
Thẩm Thanh Lan đã bị cời sạch,
Giang Bắc Minh cũng nhanh
chóng cời quần áo của bản thân,
ngay sau đó, hai người lại vội vã
ôm lấy nhau.
“Bắc Minh, em, em có chút sợ,
anh, một lát nữa nhẹ nhàng một
chút nhé.” Tuy rằng chuyện này đã
xuất hiện trong não bộ của Thầm
Thanh Lan từ rất lâu, dưỡng như
Thầm Thanh Lan cũng đã chuẩn bị
rất kỹ càng, nhưng mà, đến tận lúc
này, hình như cô vẫn còn có chút
khần trương và sợ hãi.
“Anh sẽ nhẹ nhàng, em yên
tâm.” Giang Bắc Minh nhìn Thẩm
Thanh Lan, giúp cho cô an tâm,
sau đó, một lần lại một lần, hôn lên
khoé môi của Thầm Thanh Lan.
Tất cà, tình chàng ý thiếp,
dưỡng như ngay lúc đó, thuận như
nước đã chảy thành sông.
Nhưng…
“Cốc, cốc, cốc…”
Chính ngay lúc này, lại có
người gõ cửa phòng Thẩm Thanh
Lan.
Lửa suýt thì đã cháy, xe suýt
thì đã lên dây cót, hai người vừa
nghe thấy tiếng gõ cửa thì ngay lập
tức bừng tỉnh, sau đó nhìn về phía
cửa ra vào.
“Ai, ai vậy?” Thẩm Thanh Lan
mở miệng hỏi.
“Thanh Lan, là mẹ đây.” Bên
ngoài truyền đến tiếng nói của mẹ
Thầm Thanh Lan, Trương Nhã:
“Thanh Lan, con với thằng Bắc
Minh mau dậy đi, Cục trường
Chính đến rồi, ông ấy nói có
chuyện muốn nói với các con đấy.”
“Dạ, vâng, con, con dậy ngay
đây.” Thẩm Thanh Lan trả lời một
tiếng: “Mẹ, mẹ lấy cho Cục trường
Chính một ly cà phê, con và anh
Bắc Minh rửa mặt đánh răng rồi
xuống ngay.”
“Được, vậy mẹ xuống trước
nhé.” Trương Nhã trả lời một tiếng,
sau đó đi xuống nhà.
“Anh Bắc Minh, chúng ta,
chúng ta phải đi xuống nhà trước
đã.” Thầm Thanh Lan nhìn Giang
Bắc Minh, nói. Từ trong ánh mắt
của Thẩm Thanh Lan cũng có thể
nhìn rõ được, ngay lúc ấy lại bị
người khác làm phiền như vậy,
khiến cho cô cũng chẳng thoải mái gì.
“Kệ ông ta di.” Giang Bắc
Minh xua tay, nói: “Cứ để ông ta
đợi đấy đi.”
Mũi tên đã căng lên rồi, tâm
trạng gì đó cũng đều đã chuẩn bị
sẵn, ngay lúc này đột nhiên phải
nín nhịn như vậy, sao Giang Bắc
Minh có thể chịu nồi chứt
Đừng nói là Mã Quốc Chính
tới, kể cả là Ngọc Hoàng Đại Đế
giáng trần thì cũng phải đợi ở
ngoài đấy di.
“Không được đâu, Bắc Minh.”
Thẩm Thanh Lan vội vàng ngăn
cản Giang Bắc Minh, nói: “Mới
sáng sớm ra mà Cục trường Chính
đã tới tìm chúng ta như vậy, chắc
chắn là có chuyện quan trọng, hơn
nữa, người ta là Cục trường Cục
cảnh sát đấy, nếu như chúng ta đề
ông ấy ngồi đợi như vậy, vậy thì
không phải phép cho lắm đâu?”
“Nhưng mà, anh…” Khuôn mặt
Giang Bắc Minh khổ sờ, trong lòng
đã mắng Mã Quốc Chính một trận,
con mẹ ông, sớm không tới muộn
không tới, sao cứ phải tới đúng lúc
này chứ.
“Anh Bắc Minh, đề đến tối nay,
tối nay chúng ta nhất định sẽ…
Nhất định sẽ… Có được không?”
Thầm Thanh Lan nói.
“Được rồi…” Dù Giang Bắc
Minh không vui vẻ gì cho cam,
nhưng lời của Thầm Thanh Lan nói
cũng đúng, dù sao Mã Quốc Chính
vẫn là Cục trường Cục cảnh sát, đề
ông ta ngồi đợi như vậy, quả thật là
không phải phép.
Mang theo tâm trạng cực kỳ
không tình nguyệt, cuối cùng
Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh
Lan vẫn phải rời giường, đánh răng
rửa mặt, thay quần áo, rồi xuống
dưới nhà.
Lúc này, Mã Quốc Chính đang
ngồi trong phòng khách, vừa xem
tivi vừa uống cà phê.
trong nhà xưởng sản xuất của các
cháu là rất lớn.”
“À đúng rồi.” Mã Quốc Chính
nói, lại lấy ra một tập tài liệu nữa,
đưa cho Thẩm Thanh Lan, nói:
“Chỗ tôi vẫn còn một tập tài liệu, là
những gì tìm thấy trên những chai
nước có độc, cháu có thề xem thử xem.
Trong tập tài liệu này là mấy
bức ảnh, mà nội dung của những
bức ảnh là số mã in của những chai
nước trước khi được bán ra.
Mà sau khi nhìn thấy những
mã in này, Thầm Thanh Lan lập tức
phát hiện ra vấn đề, cô nói: “Theo
như những mã in này, mấy chai
nước uống này toàn bộ đều được
sản xuất cùng một ngày, cùng một
thời gian, hơn nữa còn cùng một
dây chuyền sản xuất.”