Với tư cách là trợ lí của Tống
Mạnh Cường, anh ta đương nhiên sẽ
thường xuyên theo Tống Mạnh Cường
đi khắp nơi.
Lần trước, Tống Mạnh Cường đi
tới nhà nhà cũ của nhà họ Thầm, đích
thân đến cảm ơn Giang Bắc Minh đã
cứu ông mình, anh ta cũng đi cùng.
Cảnh tượng Tống Mạnh Cường cảm
động đến rơi nước mắt trước mặt
Giang Bắc Minh đến bây giờ anh ta
vẫn nhớ như in. Là một người trợ lý,
những ai có quan hệ tốt, những ai có
quan hệ không tốt với Tống Mạnh
Cường, anh ta lúc nào cũng cần phải
nhớ rõ.
Copy từ web VietWriter
Vậy nên, anh ta chuẩn bị vung
quả đấm vào mặt Giang Bắc Minh,
nhưng sau khi nhìn rõ gương mặt
người sắp ăn đòn, anh ta đứng ngây
người ra đó.
Có bị đánh chết, anh ta cũng
không ngờ được rằng, tên khốn đã
xúc phạm bạn gái anh ta lại là Giang
Bắc Minh!
“Anh, anh Minh, sao lại, sao lại là
anh?” Anh ta đột nhiên nói với Giang
Bắc Minh bằng giọng nhỏ nhẹ, giọng
điệu chớp mắt đã trờ nên bợ đỡ, khúm
núm. Chứ sao nữa, người mà ngay cả
Tống Mạnh Cường cũng phải đối đãi
đàng hoàng, thì sao anh ta dám đắc
tội chứ?
“Là anh sao” Giang Bắc Minh
cười, đáp lại lời của người trợ lý.
Đúng lúc này, Hàn Nhã Văn đi tới,
rồi chạy bổ đến bên người đàn ông
của mình, nói: “Ông xã, anh ta chính là
người đã xúc phạm em, anh mau dạy
anh ta một bài học đi, để anh ta biết
rằng anh là người đáng gờm thế nào!”
“Tôi đánh cho anh tê liệt luôn!”
Người trợ lý giơ tay lên, nhưng lại
tát thằng vào mặt Hàn Nhã Văn.
“Ông xã, anh…
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Lúc này, Hàn Nhã Văn nhìn người
yêu mình với vẻ mặt thất thần, ngỡ
ngàng. Cô ta không sao hiều nồi, hỏi:
“Ông xã, anh, sao anh lại đánh em
thế? Là anh ta, anh ta mới là người đã
sỉ nhục em”
Bạn đang đọc tại truyen.one
“Anh ấy xúc phạm em?” Người trợ
lý lạnh lùng cười một tiếng.
“Sao anh Minh đây lại có thể xúc
phạm em được? Em là người đã xúc
phạm anh ấy trước chứ gì? Mà nếu
không như thế, nếu anh Minh xúc
phạm em thật thì đã làm sao, em cũng
chỉ là đứa hèn mọn, nhanh, quỳ xuống
xin lỗi anh Minh mau lên!”
“Em, xin lỗi anh ta sao?” Vẻ mặt
Hàn Nhã Văn vô cùng kinh ngạc, cô ta
không sao hiều được.
“Ông xã, có phải anh nhầm lẫn gì
rồi không, anh ta chỉ là đồ bỏ đi, anh
tại.
“Bốp!”
Hàn Nhã Văn còn chưa dứt lời,
người yêu cô ta lại cho cô ta thêm cái
tát nữa.
Anh ta hét lớn vào mặt Hàn Nhã
Văn: “Cô thử nói từ đồ bỏ đi lần nữa
xem? Có tin hôm nay ông đây xé
miệng cô ra không hả? Nhanh, quỳ
xuống xin lỗi anh Minh, nếu không, cô
lập tức cút khỏi đây cho tôi, từ nay về
sau, tôi với cô không còn quan hệ gì
nữa hết”
“Em.
Mặc dù đến giờ, Hàn Nhã Văn vẫn
đang ngơ ngác, còn chưa hiều rõ việc
gì đang xảy ra, nhưng nhìn thấy gương
mặt đầy tức giận của người yêu mình,
cô ta cũng không dám làm trái lệnh.
Nếu thực sự phải cút đi, vậy chẳng
phải là cô ta sẽ chẳng còn gì nữa sao!
Trong lúc bất lực, Hàn Nhã Văn
chỉ có thề ngoan ngoãn quỳ xuống, cô
ta nhìn Giang Bắc Minh rồi nói với anh:
“Anh Giang Bắc Minh, xin lỗi anh, xin
lỗi anh, tôi chỉ là đồ hèn mọn, mong
anh tha thứ cho tôi…”
Dù không dám làm trái lệnh của
bạn trai, nhưng Hàn Nhã Văn vẫn cảm
thấy vô cũng ấm ức.
Đây là Giang Bắc Minh mà, chẳng
phải dù cô ta xúc phạm thế nào, chế
giễu thế nào thì Giang Bắc Minh cũng
không dám nói lại câu nào nào sao?
Trước đây, khi đứng trước mặt
Giang Bắc Minh, cô ta kiêu căng là
thế, ngạo mạn là thế, vênh váo tự đắc
là thế, vậy mà không ngờ, hôm nay,
giờ này phút này, cô ta lại phải quỳ
trước mặt Giang Bắc Minh để xin lỗi
anh…
“Đi nhanh, đi đến liếm sạch giày
cho anh Minh!” Anh trợ lí lớn tiếng
quát.
“Cả hai chiếc giày đều phải liếm
cho bằng sạch, đến lúc nào anh Minh
tha thứ thì thôi!”
Nghe thấy bạn trai mình nói ra
câu này, mặt Hàn Nhã Văn đột nhiên
tái xanh!
Liếm giày?
Vừa nãy, hình như cô ta cũng bắt
Giang Bắc Minh phải làm y như vậy…
Bây giờ, lại đến lượt cô ta phải liếm
giày sao?
“Thôi bỏ đi, bỏ đi!” Giang Bắc
Minh khoát tay, nói: “Không cần thiết
phải làm đến thế đâu!”
“Anh Minh, cảm ơn sự rộng lượng
của anh” Nghe Giang Bắc Minh nói
vậy, người trợ lý lập tức bước lên trước
cảm ơn, sau đó, chạy đến chỗ Hàn
Nhã Văn hét lên: “Còn không mau
cảm ơn anh Minh đã rộng lượng tha
thứ, không so đo với loại người như cô
à!”
“Cảm ơn anh Giang Bắc Minh,
cảm ơn anh Giang Bắc Minh” Hàn
Nhã Văn nhìn Giang Bắc Minh rồi bỗng
nhiên khóc vì cảm kích. Nói thật ra,
nếu thực sự phải đi liếm giày cho
Giang Bắc Minh thế thì khác nào đem
tự tôn của cô ta vứt xuống sàn mà
giẫm mà đạp, khiến cô ta không còn
chút thề diện nào!
“Anh Giang Bắc Minh” Người trợ
lý nhìn Giang Bắc Minh, nói. “Anh đến
đây để mua xe đúng không? Thế này
đi, tôi tặng anh chiếc xe để tỏ lòng
biết lỗi của chúng tôi!”
Nói rồi, anh ta quay đầu nhìn Hàn
Nhã Văn quát: “Mau lên, chiếc xe đắt
nhất, mau chuyền quyền sở hữu cho
anh Minh, nhất định phải nhanh lên,
phải để anh Minh lái xe rời khỏi đây
trong hôm nay”
“Được, được, được, em đi ngay
bây giờ, đi ngay giờ đây!” Hàn Nhã
Văn gật đầu lia lia, sau đó chạy bay
biến đi.
Nghĩ lại lúc nãy dù có đánh chết
cô ta cũng không chịu bán xe cho
Giang Bắc Minh, thế mà giờ phải tặng
cho anh một chiếc xe…
Đúng là thế sự vô thường!
“Anh Minh, thực lòng xin lỗi..”
Người trợ lí vẫn sợ Giang Bắc Minh ôm
hận trong lòng, thế nên anh ta ngồi
bên cạnh Giang Bắc Minh, không
ngừng xin lỗi anh.
Trong cửa hàng Porsche 4S có
rất nhiều chiếc xe vô cùng đắt tiền,
nhưng về cơ bản đều cần phải đặt
Lúc Hàn Nhã Văn đưa chìa khóa
xe cho Giang Bắc Minh, ánh mắt cô ta
nhìn anh bỗng trờ nên phức tạp. Cô ta
biết người yêu của mình khúm núm,
sợ hãi Giang Bắc Minh như vậy không
phải vì Thầm Thanh Lan. Bởi vì Thầm
Thanh Lan cũng chỉ là gia chủ của nhà
họ Thầm, hơn nữa cho dù người yêu
cô ta cũng chỉ là trợ lý của Tống Mạnh
Cường nhưng cũng không đến nỗi
phải cung kính như thế với Giang Bắc
Minh. Vậy thì nhất định phải có lí do
nào đó khiến bạn trai cô ta phải cư xử
với Giang Bắc Minh như vậy.
Khi bạn trai cô ta đi khỏi đó, anh
ta còn cảnh cáo cô ta rằng, ngay cả
Tống Mạnh Cường cũng không dám
đắc tội với Giang Bắc Minh, nếu như
cô ta còn dám đắc tội với Giang Bắc
Minh lần nữa thì sẽ khiến cả nhà cô ta
không được chết yên ồn!